Huống hồ hổ phụ sinh hổ tử, Bùi Kỳ Niên mới qua tuổi nhược quán đã được phong làm Hoài Viễn Hầu, kiêm nhiệm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, chiến công hiển hách uy danh lan xa, Hoàng thượng vô cùng coi trọng hắn, coi như sủng thần.
"Thật ra còn có một lời đồn..." Ngân Hạnh đột nhiên ấp a ấp úng.
Chưa nghe đã, Thẩm Sơ Lê thúc giục: "Mau nói đi, chuyện gì mà không thể cho tiểu thư nhà em biết."
"Thì thì là Hoài Viễn Hầu đến nay chưa từng cưới vợ, trong nhà không thê không thϊếp không gần nữ sắc, Hoàng thượng ban hôn hai lần đều bị từ chối, người kinh đô đều đồn... đồn Hoài Viễn Hầu phương diện kia không được ổn lắm."
"Phụt!"
Thẩm Sơ Lê nghe vậy suýt nữa phun cả ngụm trà ra, Kim Đào ngoài mặt bình tĩnh, thật ra mí mắt đang giật điên cuồng.
Nào ngờ câu nói tiếp theo mới gọi là thật sự kinh thế hãi tục.
"Có lẽ không phải là không được, nói không chừng là có sở thích đoạn tụ..."
"Tiểu thư!"
Ngân Hạnh và Kim Đào đồng thanh hô lên, mặt đỏ tía tai ngắt lời tiểu thư nhà mình.
Nghe thấy hai nha hoàn khổ khẩu bà tâm khuyên can, Thẩm Sơ Lê không cho là đúng, làm bia đỡ đạn bao nhiêu năm nay, cốt truyện cẩu huyết kỳ quặc gì mà chưa từng thấy qua.
Nàng cảm thấy Hầu gia không phải đoạn tụ thì là lãnh cảm, nếu không ở cổ đại làm thuần ái luôn có rào cản "tam thê tứ thϊếp" không thể tránh khỏi.
Thẩm Thị lang và Thẩm Vương thị cử án tề mi, tương kính như tân nhiều năm, trong phủ vẫn nuôi hai ba thϊếp thất; Tiêu Đình Diệp yêu Thẩm Thanh Thiển như vậy, sau khi đăng cơ chẳng phải vẫn sủng hạnh Nhàn Tần khiến nàng ta mang thai sao.
Nhìn quanh bốn phía không có ai, Kim Đào khẽ ho hai tiếng: "Nô tỳ lại có nghe được tin đồn khác, Nhàn Tần nương nương vốn là biểu muội của Hầu gia, không phải con gái ruột của Bùi Tể tướng, Hầu gia đã có người trong lòng, nghe nói tình sâu nghĩa nặng, chắc là không phải... không được đâu."
"Kim Đào tốt, sao ngươi biết được vậy?" Ngân Hạnh lộ vẻ mặt sùng bái truy hỏi.
Kim Đào dùng mu bàn tay xua đi hơi nóng trên má: "Nô tỳ, trước khi nô tỳ bán mình vào Thẩm phủ có một muội muội ruột, muội muội hiện giờ đang làm việc ở Bùi phủ, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với nô tỳ..."
"Ngươi còn biết gì nữa, mau nói cho bọn ta nghe đi." Thẩm Sơ Lê cầm miếng bánh ngọt nghe Kim Đào kể chuyện bát quái Bùi phủ, cuộc sống cổ đại khô khan nhạt nhẽo, bình thường chỉ dựa vào chút tin đồn bát quái để giải trí thôi.
"Nô tỳ nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận."
*
Mây mù như lụa mỏng phiêu diêu trên màn đêm, ngọn cây lay động giữa ánh trăng bạc.
Ba người chủ tớ trò chuyện mãi đến giờ Tuất, Thẩm Sơ Lê buồn ngủ đến mức mắt mở không lên.
"Tiểu thư buồn ngủ rồi, nô tỳ hầu hạ người đi ngủ."
Ngân Hạnh để Thẩm Sơ Lê dựa vào lòng mình tẩy trang, tiểu thư đang buồn ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, giống như con búp bê mặc người ta sắp đặt.
Nàng ấy không quên dặn dò Kim Đào đang thêm hương: "Nhớ đốt thêm chút Hương An Thần, đêm qua trên người tiểu thư nổi mẩn đỏ nên nghỉ ngơi không tốt."
"Biết rồi."
Làn khói nhẹ lượn lờ lửng trên lư hương, hai tiểu nha hoàn chu đáo kê gối, đắp chăn cho chủ tử.
Thẩm Sơ Lê sợ bóng tối, Ngân Hạnh sẽ thắp hai ngọn nến ngọc bên ngoài giường Bạt Bộ, nến cháy hết đã qua giờ Tý, sau khi tiểu thư ngủ say liền không còn lo sợ.
Khi hơi thở của người nhỏ bé dần trở nên đều đặn, bên giường đột ngột xuất hiện một bóng đen cao lớn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén màn lụa, áp sát đi vào.
Bùi Kỳ Niên lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt ngủ say ngọt ngào kia, bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng được Hoài Viễn Hầu thanh phong đạo cốt không gần nữ sắc lại đến thăm khuê phòng nữ tử vào đêm khuya mà không báo trước.