Nói xong, ánh mắt Bội Lan nhìn Bùi Kỳ Niên có chút phức tạp, hạ thấp giọng nói với Thẩm Sơ Lê: "Nhị tiểu thư, vị này là Hoài Viễn Hầu, người phải hành lễ với ngài ấy."
Làm bia đỡ đạn đã lâu, Thẩm Sơ Lê hình thành một loại trực giác độc đáo, giống như động vật ăn cỏ trời sinh sợ hãi dã thú ăn thịt mạnh hơn mình rất nhiều, biết xu lợi tránh hại.
Dù sao nàng cũng không phải nam nữ chính, không cần phải biết khó vẫn lao đầu vào.
Hoàn thành nhiệm vụ bia đỡ đạn mình nên làm, sống lay lắt đến lúc hết vai là được rồi.
Vừa nhìn thấy Bùi Kỳ Niên, còi báo động trong lòng nàng lập tức vang lên, trực giác mách bảo người này rất nguy hiểm, tốt nhất đừng đến gần, cũng tuyệt đối đừng chọc vào đối phương.
Không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Sơ Lê cúi gằm mặt, giọng nói yếu ớt chẳng lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao: "Thần nữ thỉnh an Hầu gia."
Hành lễ xong liền chăm chú cúi đầu nhìn hoa thêu trên mũi giày mình, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại.
Xung quanh rất yên tĩnh, đám thái giám cung nữ cực kỳ biết nhìn mặt đoán ý đều im như ve sầu mùa đông, áp lực vô hình lan tỏa.
Ánh mắt Bùi Kỳ Niên rảo quanh đoạn cổ trắng ngần mảnh khảnh lấp ló vài vết đỏ mờ mờ cùng khuôn mặt ngoan ngoãn của thiếu nữ, màu mắt dần trở nên đậm hơn.
"Thẩm nhị cô nương không cần đa lễ." Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén sắp tuốt khỏi vỏ.
Bốn chữ "Thẩm nhị cô nương" vừa thốt ra, thân thể Thẩm Sơ Lê theo bản năng khẽ run rẩy, ánh mắt người đàn ông dính chặt lấy nàng không kiêng nể gì, không thể ngó lơ.
Giọng nói... hình như hơi quen quen.
Thấy Bùi Kỳ Niên dường như không hài lòng với khoảng cách giữa bọn họ, nhấc chân bước tới, Thẩm Sơ Lê tự cho là động tác rất không rõ ràng lùi lại một bước.
"Hầu gia."
Là Bội Lan, nàng ấy bất động thanh sắc chắn giữa Bùi Kỳ Niên và Thẩm Sơ Lê, giọng điệu không kiêu ngạo không xu nịnh: "Ngài được Bệ hạ triệu kiến, có công vụ trong người, nô tỳ cũng phải tiễn Nhị tiểu thư xuất cung rồi."
Nếu phân biệt kỹ, sẽ phát hiện Bội Lan không đủ tự tin đến thế.
Khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị của Hầu gia càng thêm không có cảm xúc, hắn không nói gì, chỉ liếc nhìn Bội Lan một cái bình thản, đối phương lại nín thở tập trung, trán lập tức toát mồ hôi lạnh.
Bùi Kỳ Niên nheo mắt, bóng dáng nhỏ bé màu xanh lục thủy trốn sau lưng Bội Lan cô cô sợ đến mức run rẩy, khiến hắn không hợp thời mà nhớ tới vài hình ảnh kiều diễm, ánh mắt càng thêm nhẫn nhịn nóng bỏng.
Ép buộc bản thân thu hồi ánh mắt, tuyệt đối đừng dọa cô nương nhỏ sợ: "Bổn hầu đi trước một bước."
Nhìn sâu vào Thẩm Sơ Lê một cái, Bùi Kỳ Niên rời đi theo hướng ngược lại.
Sau khi hắn đi, cảm giác áp bách nghẹt thở xung quanh lập tức biến mất, Thẩm Sơ Lê nãy giờ không dám thở mạnh từ từ thở hắt ra.
Sợ chết khϊếp.
Ánh mắt quá mức áp đảo của Bùi Kỳ Niên khiến nàng rất không thoải mái, theo bản năng muốn chạy trốn, may mà Bội Lan cô cô đã đuổi người đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ Lê cười ngọt ngào với nàng ấy để bày tỏ lòng biết ơn.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần vô tri vô giác của Nhị tiểu thư, Bội Lan khó nói ra lời nặng nề: "Nhị tiểu thư, người có biết người vừa rồi là ai không."
Nghe vậy, Thẩm Sơ Lê kỳ lạ hỏi ngược lại: "Cô cô nói lời này thật lạ, chẳng lẽ không phải Hoài Viễn Hầu, Bùi Hầu gia sao?"
Thấy nàng dường như hoàn toàn không nhận ra Bùi Kỳ Niên, nỗi lo âu của Bội Lan càng đậm: "Coi trí nhớ này của nô tỳ, nhất thời lại quên mất."
Ngồi lại lên kiệu bộ.
Thẩm Sơ Lê nghĩ, sau này nàng không bao giờ muốn gặp lại tên Hoài Viễn Hầu trông chẳng giống người tốt đó nữa.