Sau khi biết đối thủ không đội trời chung của mình lại là người anh trai bị thất lạc nhiều năm, Tống Hàm Ngọc đã làm ầm ĩ một trận. Đối thủ không đội trời chung này có vẻ ngoài xuất sắc, vai rộng chân …
Sau khi biết đối thủ không đội trời chung của mình lại là người anh trai bị thất lạc nhiều năm, Tống Hàm Ngọc đã làm ầm ĩ một trận.
Đối thủ không đội trời chung này có vẻ ngoài xuất sắc, vai rộng chân dài, học hành giỏi giang, dường như chẳng có điểm nào không hoàn hảo, nhưng Tống Hàm Ngọc lại ghét anh.
Để tống cái tên đáng ghét này ra khỏi nhà, cậu đã làm rất nhiều trò xấu.
Khi ánh mắt của đối thủ không đội trời chung ngày càng trở nên nguy hiểm, mâu thuẫn sắp bùng nổ, Tống Hàm Ngọc bất ngờ bị một hệ thống trói buộc.
Từ trong miệng hệ thống, cậu biết được mình chỉ là một thiếu gia giả bia đỡ đạn, kết cục của cậu sẽ là mất hết tình cảm của nhà họ Tống dành cho cậu, bị đuổi ra khỏi nhà và chết vất vưởng ngoài đường.
Để giữ cái mạng nhỏ của mình, Tống Hàm Ngọc đành phải nén nhịn, bắt đầu ra sức lấy lòng thiếu gia thật đối thủ không đội trời chung kia.
Bảo cậu phải thể hiện sự thân thiện và gọi anh trai? Gọi!
Muốn mượn quần áo của cậu để mặc? Mượn!
Muốn uống rượu cần cậu đi cùng? Đi!
Muốn uống say rồi ôm nhau ngủ chung? Ngủ!
Khoan đã, trong chăn của anh có cái gì cứng cứng vậy, anh à, anh có manh mối nào không?
Anh ơi anh bình tĩnh chút đi, tôi là em trai của anh đó, chúng ta là anh em mà!
Mặc dù tôi biết tôi không phải ruột thịt, nhưng tôi thề sẽ không nói cho anh biết, vì vậy, chúng ta là anh em, máu mủ tình thâm mà anh!
...
Đời này Hoắc Vân Kiêu không có nhiều chuyện phải hối hận, chỉ có một chuyện anh không thể nào buông bỏ được.
Đó là ngày ra khỏi phòng thi, anh đã gọi người mình thích lại, nhưng giữa đám đông hỗn loạn, đối phương chỉ xua tay với anh.
Anh nghĩ rằng nói ra trong bữa tiệc mừng thi đại học cũng không muộn, nhưng khi gặp lại, người đó lại tỏ vẻ ghét bỏ và miễn cưỡng gọi anh là "anh trai" dưới những lời thúc giục.
Hoắc Vân Kiêu cười một cách gượng gạo, mọi người đều nghĩ anh bị tổn thương vì thái độ không chấp nhận của Tống Hàm Ngọc, chỉ có anh biết tiếng "anh trai" đó lọt vào tai anh chói tai đến mức nào.
Buổi chiều sau khi thi xong đó cứ lặp đi lặp lại trong những giấc mơ đêm khuya của anh, còn câu "tôi thích cậu" ấy lại mãi mãi không thể nói ra.
Hoắc Vân Kiêu bị dằn vặt, thậm chí còn sợ hãi cả việc đi ngủ.
Trước khi phát điên, Hoắc Vân Kiêu nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm ADN, nhưng lúc này, anh đã không còn thỏa mãn với việc chỉ nói "tôi thích cậu" nữa.
Anh muốn biến giấc mơ của mình thành hiện thực.
Giấc mơ anh hôn lên làn da trắng nõn, sau đó trở nên càng thêm khao khát khi nghe tiếng "anh trai" vang lên từ người đó.