Tam hoàng tử Giản Du Bạch của Đại Dận vốn nổi danh với mỹ hiệu "Trăng sáng trên cao". Hắn thanh cao như gió mát trăng trong, không vướng bụi trần, tựa như một "ánh trăng sáng" vô dục vô cầu, chẳng màn …
Tam hoàng tử Giản Du Bạch của Đại Dận vốn nổi danh với mỹ hiệu "Trăng sáng trên cao".
Hắn thanh cao như gió mát trăng trong, không vướng bụi trần, tựa như một "ánh trăng sáng" vô dục vô cầu, chẳng màng thế sự.
Nhưng chỉ mình Giản Du Bạch biết rõ, chẳng qua đây chỉ là vỏ bọc mà hắn cần phải khoác lên khi sống trong cuốn tiểu thuyết ngược luyến máu chó này với thân phận một nhân vật phụ.
Trong truyện, lúc nào nam nữ chính cũng không biết nhìn người, coi mạng người như cỏ rác, đợi đến khi chân tướng sáng tỏ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, được người đời ca tụng là lãng tử quay đầu.
Mà Giản Du Bạch - với tư cách là đệ đệ của nam chính, là một quân cờ buộc phải lót đường cho huynh trưởng, đổi lấy sự viên mãn cho y.
Cho đến khi huynh trưởng lưu luyến bên một người phụ nữ, dùng đủ mọi thủ đoạn bất chấp tất cả, Giản Du Bạch biết, cơ hội mà mình tính toán bấy lâu đã đến.
Trớ trêu thay, sau một tai nạn bất ngờ, khi mở mắt ra lần nữa, người phụ nữ vốn dây dưa với huynh trưởng lại gả cho chính hắn.
...
Ôn Dư Nịnh xuyên sách, nhưng lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là "Khuê Ngọc". Nàng trở thành nữ chính của một cuốn truyện ngược - người phải thành đôi với nam chính cao cao tại thượng, dù thân phận hèn mọn, bị ngược cả thân lẫn tâm nhưng cuối cùng vẫn chọn tha thứ.
Hệ thống bảo nàng rằng, muốn ngăn cản tất cả những chuyện này thì phải bồi dưỡng tên nam chính tàn nhẫn, âm hiểm độc ác trong truyện ngược kia thành một chàng công tử mỏng manh yếu đuối.
Ôn Dư Nịnh vui vẻ gật đầu: "Nếu ta là nữ chính, vậy ta muốn ai trở thành nam chính, người đó chính là nam chính."
Trái ngược với nam chính, đệ đệ của y là Giản Du Bạch lại ôn nhuận nho nhã, cử chỉ đoan chính.
Nhưng ai ngờ một tai nạn ập đến, bậc quân tử ôn nhuận bỗng chốc hóa thành một đứa trẻ ngây ngô, từ đây vầng trăng sáng thuần khiết không tì vết ấy mặc cho kẻ nào cũng có thể vấy bẩn.
Ôn Dư Nịnh không chút do dự, nàng quay người, tự tay nhuộm lên vầng trăng sáng ấy những sắc màu tươi đẹp của riêng mình.
Nhưng có những thứ ngay từ đầu đã được định sẵn là sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Không một ai hay biết, trong góc khuất, dưới ánh nến lung linh.
Người đàn ông trút bỏ hoàn toàn dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày, hai bóng hình quấn chặt lấy nhau.
Hơi thở hòa quyện, sự âm u trong đáy mắt Giản Du Bạch lóe lên rồi vụt tắt.
Người được người đời đồn đại là thanh lãnh tự phụ, giờ phút này hốc mắt lại ngấn lệ, cúi đầu khẩn cầu.
"Tỷ tỷ, ta cũng có thể làm được, cầu xin tỷ đừng bỏ rơi ta."
Không ai biết vầng trăng sáng cao cao tại thượng ấy đã sớm vỡ tan thành tro bụi, chỉ còn lại một thân ô uế.
Hắn mặc cho du͙© vọиɠ trong lòng trỗi dậy, dùng sự ti tiện, âm u để che đậy bản thân, chỉ mong giữ được một người ở lại bên mình.
Nhưng hắn đã quên.
... Thứ đến trước cả du͙© vọиɠ là tình yêu nóng bỏng, rực cháy.
...
Giản Du Bạch hiểu rõ, đối với Ôn Dư Nịnh mà nói, mình không phải là người đặc biệt.
Vì thế hắn dụ dỗ nàng, dỗ dành nàng, cố gắng có được một tia thương xót từ vị thần trong lòng mình.
Cho đến khi đại thù của mọi người được báo, chân tướng được phơi bày.
Sự ấm áp ngày xưa là giả, thân phận là giả, chẳng qua tất cả mọi thứ đều là sự lợi dụng của Ôn Dư Nịnh.
Giản Du Bạch lại phát điên mà xé toạc mọi lớp ngụy trang, tóm sống "Hệ thống" và nói: "Ta biết ngươi là ai."
"Ngươi đã từng ở trong cơ thể nàng, đã đạt được thỏa thuận hợp tác gì với nàng, ta đều không quan tâm."
Ý thức lại bắt đầu đau đớn vì cái gọi là tình tiết truyện, nhưng dường như Giản Du Bạch lại chẳng hề hấn gì, vẫn mỉm cười ôn hòa.
"Nhưng nếu ngươi khiến nàng chịu một chút tổn thương nào."
"Thì ta không ngại tự tay kết liễu cái thế giới được cho là tồn tại vì cặp nam nữ chính của các ngươi đâu."
Thân phận của "Hệ thống" bị vạch trần, đối phương hào hứng nói ra kế hoạch của mình: [Vậy nếu nàng muốn ngươi chết thì sao?]
"Biết làm sao đây? Ta vốn định giả vờ không biết gì cả để được ở bên cạnh nàng mãi mãi."
Người đàn ông cười khẽ, lực trên tay siết chặt, gương mặt ôn hòa như ngọc vẫn không hề thay đổi.
"Từ đầu đến cuối, đều là ta cầu xin nàng lợi dụng ta."
"Kể cả việc nàng muốn ta chết."
[Sai rồi.] Hệ thống lắc đầu: [Ngươi không chết được đâu.]
... [Hiện giờ ngươi, ta, bất kỳ ai trong chúng ta đều là nhân vật chính của thế giới này, ngoại trừ Ôn Dư Nịnh.]