Chương 21: Trì Trì, ta có thể gọi người như vậy không?

Mấy tên nam nhân đứng bên dưới vẫn ngước nhìn lên, nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt bọn họ đông cứng lại khi nhìn thấy nụ cười của Khương Ý Trì.

"…Vâng, vậy nô tỳ sẽ quay lại báo với Quốc Công để ngài ấy tìm người khác cho công chúa." Ma ma chủ quản của phủ Thẩm Quốc Công rất bình tĩnh, như thể bà ta đã lường trước được điều này.

Khương Ý Trì cười khẽ, ánh mắt nàng nhìn qua tên nam nhân mặc đồ xanh phía sau ma ma chủ quản, nàng phân vân không biết có nên móc mắt hắn ta ra hay không.

"Không cần tìm nữa." Khương Ý Trì lạnh lùng nói: "Nếu không muốn ở lại làm bạn với Tiểu Điệp và những người khác, thì về sau đừng đến cung Phi Vân nữa."

"Cung Phi Vân của bổn công chúa không phải là nơi mà người của phủ Thẩm Quốc Công có thể tuỳ tiện ra vào."

Ma ma đứng bên dưới lập tức ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt Khương Ý Trì lướt qua bà ta rồi dừng lại trên người tên nam nhân mặc đồ xanh trong đám đông, vừa định lên tiếng, nàng nghe thấy Thôi Trĩ ở phía sau nói: "Công chúa, Điện hạ tới rồi."

Khương Ý Trì đột nhiên dừng lại, quay người nhìn sang phía bên kia hành lang.

Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.

Ở đầu kia hành lang, Bùi Ngọc mặc một chiếc áo gấm trắng thêu hoa hải đường sáng như trăng, bên hông đeo một miếng ngọc bội giao long, mái tóc đen được búi gọn bằng một chiếc ngân quan(1), dáng vẻ thanh lịch không gì có thể sánh bằng.

ngân quan(1): dạng cây trâm cài tóc á.

Sắc mặt Khương Ý Trì thay đổi, nàng phớt lờ những người của phủ Thẩm Quốc Công bước tới nắm lấy tay Bùi Ngọc: "Sao lại ra đây?"

Bên ngoài nguy hiểm và đáng sợ lắm!

Suýt chút nữa hắn đã nghe thấy nàng nói muốn móc mắt ai đó rồi!

Nhìn xem bộ dạng yếu ớt và mỏng manh của hắn kìa, nếu bị doạ cho sợ thì phải làn sao, nếu doạ cho bị bệnh thì phải làm sao? Nếu Bùi Lãng đến trộm người thì sao đây?

Ánh mắt Bùi Ngọc lướt qua những tên nam nhân kia rồi từ từ hướng về phía nàng, hắn ngoan ngoãn để nàng nắm tay mình, rủ mắt nhìn nàng nói: "Họ nói người tỉnh rồi nên ta dậy rất sớm, nhưng đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy người đến…"

Hắn rũ mắt, hàng mi dày khẽ rung, nhỏ giọng giải thích: "Ta không cố ý muốn trốn, đừng tức giận."

Đông Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể bị đả kích rất lớn, hắn ta khϊếp sợ hai mắt trừng to nhìn Điện hạ: "???"

Hôm qua hắn ta cảm thấy Thạc Dương công chúa giam giữ Điện hạ là điều hết sức vô lý, nhưng khi biết cánh cửa bên ngoài điện phía Đông bị khóa bằng ba ổ khóa, tất cả các cửa sổ đều bị chốt chặt, còn có ám vệ canh trên mái nhà, hắn ta càng thấy điều này rất kinh khủng…

Nhưng lại không kinh khủng bằng những gì đang xảy ra.

Sao hắn ta lại cảm thấy Điện hạ của mình thực sự muốn bị giam giữ ở đây?

Thực sự, thực sự rất muốn!!!

Cứ như thể nếu Thạc Dương công chúa không cần hắn, không khoá hắn lại, hắn sẽ bật khóc ngay lập tức!

Bùi Ngọc khựng lại một chút, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi nàng, thấp giọng lặp lại nói: "Trì Trì, đừng giận được không?"

Đông Thanh: "???"

Hả! Trì Trì?

Trì Trì?

Hắn ta nhìn Bùi Ngọc, ước gì mình có thể lao tới bịt miệng hắn lại!

Hắn có biết chính mình đang nói cái gì không?

Rốt cuộc hắn có biết chính mình đang nói cái gì không?

"Trì Trì" là tên hắn có thể gọi sao?

Thưa Điện hạ, người hồ đồ quá rồi!

Bây giờ người bị người ta nhốt lại như một con chim hoàng yến, người không thể ngoan ngoãn gọi người ta là công chúa, hạ thấp bản thân mình xuống một chút sao?

Vậy chính xác thì linh hoạt và thích nghi có nghĩa là gì chứ, cái gọi là nằm gai nếm mật có nghĩa là gì chứ?

Thôi Trĩ và Tiểu Xuân cũng ngẩn ra, hô hấp cũng đột nhiên dừng lại.

Họ liếc nhìn Khương Ý Trì nhưng không dám nói gì.

Khương Ý Trì đứng trước mặt Bùi Ngọc, sắc mặt hơi ngơ ngác.

Nàng nâng ngón tay lên nhẹ nhàng lướt qua môi, như thể bị thôi miên, đầu óc cũng không còn tỉnh táo: "Ngươi gọi ta là gì?"

"Trì Trì." Lông mi hắn rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm trong sáng ánh lên vẻ đáng thương: "Ta không thể gọi như vậy sao?"

Hắn dẫn Khương Ý Trì bước đi, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm buồn.

Nghe thật đáng thương.

Khương Ý Trì cảm thấy đầu óc mình choáng váng, Bùi Ngọc kéo nàng về phía trước, hai chân nàng nhẹ tênh như thể đang bước trên mây, cảm giác thật mềm mại phi thực.

Nhưng điều đó không quan trọng nó không ảnh hưởng nàng, nàng lại cảm thấy thích như vậy.

Hắn gọi nàng là Trì Trì, nghe rất hay!

Nàng đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tái nhợt căng thẳng, nghiêm túc gật đầu: "Có thể, có thể gọi như vậy."

"Về sau ngươi cứ gọi ta như vậy đi."

Bùi Ngọc nhìn nàng, khóe mắt cong lên toát ra nụ cười rạng rỡ: "Vậy Trì Trì không giận ta nữa, phải không?"

Khương Ý Trì định gật đầu, nhưng rồi như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, nàng cắn môi lắc đầu nói: "Tức giận."

"Bên ngoài nguy hiểm lắm, chẳng có ai bảo vệ ngươi cả, sao ngươi lại có thể rời khỏi điện phía Đông chứ?"

Nàng nghiêm túc nói.

Cũng may Thôi Trĩ đã phát hiện ra, nếu không hắn đã bị nàng doạ sợ rồi.

Đây là một việc vô cùng nguy hiểm!

Sao nàng có thể để hắn nghe thấy một điều tàn ác và đẫm máu như móc mắt được chứ!

Sẽ doạ hắn sợ hãi!

Nàng kéo Bùi Ngọc đi theo nói: "Về sau ngươi nhất định phải ngoan ngoãn ở điện phía Đông, không được ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm, nếu ngươi rời khỏi điện phía Đông chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."

Nói không chừng tên Bùi Lãng xấu xa kia lại đến cướp người chạy mất!

Nàng sẽ không bao giờ để Bùi Lãng cướp mất hắn ngay trước mắt mình!

Sao thời nay vẫn còn người bắt cóc trẻ con chứ? Thật quá đáng!

Mi mắt Bùi Ngọc khẽ rung lên, hắn mím môi, hơi khuỵu gối xuống hôn lên má nàng: "Nhưng ta vẫn đang ở cung Phi Vân, vẫn đang ở trong cung của Trì Trì, như vậy chẳng phải an toàn sao?"

Khương Ý Trì cau mày, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Bùi Ngọc nói tiếp:

"Điện phía Đông thật sự rất buồn, đều không thấy được Trì Trì…"

Hai người đã đến trước cửa điện phía Đông, Bùi Ngọc nâng tay vén tấm màn trước cửa, nắm tay Khương Ý Trì bước vào, vừa bước vào trong, hắn quay lại nhìn mấy tên nam nhân đứng dưới hành lang kia.

Ánh mắt sâu thẳm giống như gió lạnh thổi qua.

Sau khi hai người vào trong, mọi người bên ngoài mới bừng tỉnh khỏi trạng thái ngơ ngác.

Mấy tên nam nhân đứng trong tuyết, sắc mặt hết sức phức tạp.

Thậm chí còn có người tim đập nhanh vì quá sốc.

Sao công chúa lại có thể coi trọng con tin đến thế?

Nàng thật sự thiên vị hắn đến vậy, còn để hắn gọi mình là Trì Trì!

Trì Trì là tên để hắn gọi sao?

Từ trước đến nay Thẩm thế tử đều quy củ gọi nàng là công chúa!

Đông Thanh ngơ ngác quay người nhìn về cửa điện phía Đông, hắn ta cảm thấy Điện hạ của mình thật sự phi thường.

Hồi ở Bắc Tề, sao hắn ta lại không biết Điện hạ giỏi quyến rũ phụ nữ đến thế?

Chỉ với vài lời nói vài nụ hôn đã thực sự làm siêu lòng Thạc Dương công chúa sao?

Hắn ta thực sự đã được khai sáng!

Thôi Trĩ hít một hơi thật sâu, nhìn những người của phủ Thẩm Quốc Công đang đứng bên dưới, nói với các cung nữ và thái giám trong sân: "Mời người ra ngoài đi."

"Vâng, Thôi cô nương."

Mấy tên nam nhân kia chỉ biết nhìn chằm chằm cánh cửa của điện phía Đông, sau đó quay người lại cùng với ma ma chủ quản của phủ Thẩm Quốc Công chuẩn bị rời khỏi cung Phi Vân.

Bọn họ vừa quay người lại đã thấy một người đang bưng nho tiến về phía trước.

Trước đây họ chỉ từng nghe nói về nho, chứ chưa bao giờ nhìn thấy chúng.

Bọn họ quay người lại nhìn những thái giám mang những chùm nho căng mọng vào sảnh điện phía Đông.

Trước khi đến đây, bọn họ được ma ma kể rằng vị hoàng tử bị bắt làm con tin từ Bắc Tề rất thích ăn nho.

Mọi người cùng nhau ghen tị, một vật phẩm quý giá như vậy mà công chúa lại phái người từ phương xa đến lấy cho hắn…