Chương 20: Không thích!

Khương Ý Trì ngước mắt lên nhìn hắn, bàn tay đang được hắn nắm dần dần trở nên ấm áp.

Nàng không phản bác.

Nàng cũng không nghĩ đến việc liệu mình làm vậy có đáng giá hay không.

Nàng chỉ là đang tức giận.

Rất tức giận, tức giận vì hắn rõ ràng là một vị hoàng tử mà bị đối xử như vậy.

"Người." Bùi Ngọc nắm lấy tay nàng ngước mắt lên, con ngươi trong sáng của hắn phản chiếu nhiều sắc thái sáng tối khác nhau: "Người, người gϊếŧ hắn rồi sao?"

Khương Ý Trì bình tĩnh nhìn hắn: "Không có."

"Ta tốt bụng, ta không gϊếŧ người."

Nàng chỉ mời hắn ta ăn chút gì đó thôi.

Nàng là một người tốt bụng!

Bùi Ngọc nhìn sắc mặt nghiêm nghị của nàng, miệng như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng.

Khương Ý Trì biết hắn muốn nói gì, nàng đứng trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nói: "Thẩm Lăng không phải là người."

Một kẻ lòng lang dạ sói như Thẩm Lăng chẳng khác gì súc sinh, làm sao hắn ta có thể xứng đáng là người!

"Được rồi, chúng ta ăn tối thôi."

Quên những người đến từ Bắc Tề đó đi.

Dù sao thì, chẳng mấy chốc chúng cũng sẽ bị gϊếŧ hết.

Nàng sẽ không bỏ qua cho họ, kể cả Bùi Lãng cũng vậy.

Nàng sẽ giúp đỡ Bùi Lãng để hắn ta có thể trưởng thành hơn một chút, có thù báo thù có oán báo oán.

-

Ngày hôm sau, người trong cung của Hoàng hậu Lý và người của phủ Thẩm Quốc Công cùng nhau đến.

Khi nghe đến phủ Thẩm Quốc Công, Khương Ý Trì có phần ngỡ ngàng, hôm đó lời lẽ của nàng chưa đủ gay gắt sao, sao người của phủ Thẩm Quốc Công vẫn còn tiếp tục đến đây?

Những người này rốt cuộc là bị sao vậy, bọn họ nghĩ hoàng cung là phủ Thẩm Quốc Công của bọn họ sao, suốt ngày đi đi lại lại?

Khương Ý Trì vô cảm ngồi dậy: "Người của phủ Thẩm Quốc Công đến đây làm gì, hay lại muốn bổn công chúa đến phúng viếng Thẩm Lăng?"

Tiểu Xuân cúi đầu, suy nghĩ về những gì mình vừa thấy bên ngoài, cẩn thận cân nhắc từng lời trước khi nói: "Phủ Thẩm Quốc Công nói Tiểu Điệp và những người khác đã chết, họ lo lắng công chúa không có người hầu hạ vừa ý nên đã đặc biệt phái người đến đây."

Khương Ý Trì chậm rãi ngẩng đầu lên: "?"

Người trong phủ Thẩm Quốc Công đều bình thường cả chứ?

Nàng nâng tay lên dụi mắt: "Sao lại có người bên Mẫu hậu nữa vậy, có chuyện gì sao?"

"Nương nương gửi đến một số thứ, vài cái rương lớn, nói rằng có một số dành cho người và một số dành cho Điện hạ."

"Còn cho hắn nữa?" Khương Ý Trì đứng dậy, Tiểu Xuân giúp nàng mặc y phục, nàng nói: "Thật sự giống như vừa nhận nuôi một đứa con trai vậy."

Trước đây Mẫu hậu chưa từng tặng Thẩm Lăng bất cứ thứ gì.

Khương Ý Trì nâng tay lên, tự mình thắt dây lưng: "Giúp ta búi tóc, lát nữa chúng ta sẽ đi xem."

Còn về những người của phủ Thẩm Quốc Công, bọn họ muốn làm gì thì làm, nàng hoàn toàn không có ý định gặp bọn họ.

-

Những sợi xích bên ngoài điện phía Đông được mở khóa, những món ăn tinh xảo, cùng với một chiếc rương lớn được gửi từ cung của Hoàng hậu Lý đã đưa vào trong.

Người của phủ Thẩm Quốc Công đang đợi bên ngoài, có vài vị công tử trẻ khôi ngô tuấn tú liếc nhìn qua điện phía Đông.

Ngay khi tấm màn trước sảnh điện phía Đông được vén lên, bọn họ nhìn thấy nội thất sang trọng bên trong, nội tâm bọn họ bắt đầu xao xuyến.

Nếu bọn họ có thể được Thạc Dương công chúa coi trọng, vậy bọn họ cũng có thể sống trong một điện như vậy!

Không lâu sau khi cánh cửa dẫn vào sảnh điện phía Đông được mở ra, cánh cửa dẫn vào sảnh chính cũng được mở theo.

Khương Ý Trì mặc một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, mái tóc dài đen nhánh mượt như lụa được búi cao, điểm thêm những món trang sức bằng vàng kêu leng keng khe khẽ.

Đêm qua trời lại đổ tuyết suốt đêm, sân trong viện phủ một lớp trắng xóa.

Sự xuất hiện đột ngột của vệt đỏ đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người đều nhìn sang, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.

Nữ nhân có lông mày rậm và đôi mắt đen, tựa như đã nhận thấy ánh nhìn của bọn họ, nàng vô cảm nhìn về phía bọn họ, thái độ lạnh lùng xa cách.

Khi nàng nhìn sang, mấy tên nam nhân vô thức ưỡn ngực lên như thể sợ rằng Khương Ý Trì sẽ không nhìn thấy bọn họ.

Khương Ý Trì đứng trong hành lang cau mày nhìn bọn họ, nàng nheo mắt lại hỏi: "Những người đó là ai? Sao lại mặc y phục rực rỡ thế?"

Tiểu Xuân: "…"

Cái gì mà y phục rực rỡ, không phải chỉ là y phục bình thường thôi sao.

Người ở góc xa kia, mặc áo choàng màu xanh nhạt, chẳng phải cùng màu với chiếc áo choàng mà Điện hạ ở điện phía Đông mặc hôm qua sao?

Người ở điện phía Đông thì vô cùng tuyệt sắc, còn người khác thì lại màu sắc rực rỡ, thật không hổ danh là công chúa mà.

Tiểu Xuân cúi đầu nói: "Bẩm công chúa, đó là những người do phủ Thẩm Quốc Công phái đến, nói rằng họ được chọn lựa đặc biệt để hầu hạ người."

Khương Ý Trì ngạc nhiên nhướng mày, nàng đứng trong hành lang nhìn những người đó ăn mặc chỉnh tề, trang điểm tỉ mỉ, hầu hạ mà phủ Thẩm Quốc Công nói đến có phải là hầu hạ đúng nghĩa không?

Dường như chưa đến ngày thứ bảy sau khi Thẩm Lăng qua đời, phải không?

Thật giỏi.

Thật giỏi mà.

Vừa thấy nàng xuất hiện, ma ma chủ quản của phủ Thẩm Quốc Công đã nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho mấy nam nhân ở phía sau: "Theo ta."

Một vài người nhanh chóng đi theo bà ta.

Bọn họ vội vã đi xuống hành lang, nơi mà ma ma chủ quản ngước nhìn Khương Ý Trì đang đứng cao hơn họ, mỉm cười nịnh nọt nói: "Điện hạ đã tỉnh rồi sao?"

"Tiểu Điệp, con nhỏ tiện nhân đó Quốc Công đã nghe qua hết rồi, ngài ấy vô cùng tức giận còn lo lắng cho công chúa không có ai chăm sóc, cho nên ngài ấy đã đặc biệt phái người chọn ra vài người thông minh hiểu chuyện. Công chúa, người xem có thấy ai ưng ý không?"

Nói xong, bà ta quay người sang một bên, cho Khương Ý Trì nhìn thấy mấy người nam nhân ăn mặc nghiêm túc đứng phía sau.

Khương Ý Trì đứng trong hành lang dài, cười như không cười nhìn những nam nhân đó.

Những người đó vẻ mặt khác nhau, người thì mặc đồ đỏ, người thì màu xanh lam nhạt, người thì màu xanh dương. Khi nàng nhìn sang, một trong số những người đó còn cả gan nháy mắt dùng ánh mắt tán tỉnh liếc nhìn nàng.

Trong lòng Tiểu Xuân run sợ nhìn những nam nhân đó, ánh mắt nàng ấy dừng lại trên người nam nhân kia, hắn ta mặc đồ màu xanh lam đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn lên Khương Ý Trì với ánh mắt lộ liễu.

Không biết từ khi nào mà Bùi Ngọc đã bước ra khỏi điện phía Đông, theo sau là Đông Thanh, hắn nhìn Khương Ý Trì, rồi lại nhìn những nam nhân đứng ở phía dưới.

Đôi mắt của Đông Thanh mở to, hắn ta hạ giọng xuống nói với Bùi Ngọc: "Điện hạ, tất cả bọn họ đều giống hệt người!"

So với huynh đệ thân thuộc còn giống hơn.

Ngay cả Ngũ Điện hạ cũng không giống Điện hạ bằng bọn họ.

Những người này…

Một vài cung nữ đứng phía sau Bùi Ngọc, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi:

"Thưa Điện hạ, công chúa nói Điện hạ không được phép rời khỏi điện phía Đông…"

Vốn dĩ công chúa không cho phép hắn rời khỏi điện phía Đông, vậy mà giờ đây hắn không những rời khỏi điện phía Đông mà còn chứng kiến

cảnh tượng này.

Cái này…

Một số cung nữ trong cung cảm thấy họ thực sự có thể mất mạng!

Bùi Ngọc đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hắn khoác áo choàng, chăm chú nhìn Khương Ý Trì ở phía bên kia hành lang, sắc mặt vốn đã tái nhợt của hắn càng trở nên nhợt nhạt hơn hai phần.

Những người đứng phía dưới trông thực sự rất giống hắn.

Hơn nữa, bọn họ trông còn hơn cả hắn.

Càng chủ động.

Càng giỏi lấy lòng người.

Không giống hắn, chỉ có hai bàn tay trắng.

Liệu nàng có thể… Có thể không giữ bọn họ không?

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nữ nhân mặc đồ đỏ đứng trong hành lang, nàng rũ mắt từ trên cao nhìn xuống họ, đôi môi hồng khẽ cong lên: "Không."

"Không thích."