"Cái gì?" Gương mặt lạnh lùng của Khương Ý Trì lộ rõ
vẻ kinh ngạc: "Không phải Thẩm Lăng chết đuối sao? Làm sao có thể bị sát hại chứ?"
Phu nhân Thẩm Quốc Công đã ngồi ở điện phía Tây rất lâu, túi sưởi ấm bà ta mang theo lúc sáng đã nguội lạnh từ lâu, trong điện phía Tây cũng không có lửa than, sắc mặt bà ta tái nhợt, đôi mắt hơi lồi ra nhìn chằm chằm Khương Ý Trì, như thể muốn lấy mạng nàng: "Ngỗ tác đã kiểm tra qua, trên cổ A Lăng có vết siết cổ."
Bà ta bình tĩnh nhìn mặt Khương Ý Trì.
Khương Ý Trì càng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy vẻ không tin: "Vết siết cổ?"
"Là thế nào?" Nàng hỏi: "Là ai làm?"
Phu nhân Thẩm Quốc Công nhìn chằm chằm nàng: "Thϊếp không biết."
Khương Ý Trì nói: "Vậy phu nhân mau đi tìm người ở Đại Lý Tự điều tra xem, người còn ở đây làm gì?"
Lộ vẻ mười phần phảng phất lo lắng cho bà ta.
Ánh mắt phu nhân Thẩm Quốc Công lóe lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm mặt nàng: "Ý công chúa là không muốn làm chủ cho A Lăng."
"Thẩm phu nhân." Khương Ý Trì mặc áo đỏ đứng giữa tuyết nhìn bà ta: "Ngươi nói Thẩm Lăng không phải bị ngã chết đuối, mà là bị sát hại, ai lại dám gϊếŧ hắn?"
"Kể cả bổn công chúa muốn làm chủ cho hắn, cũng cần có chủ nhân, đúng không? Ngay cả kẻ gϊếŧ hắn cũng không biết, vậy bổn công chúa làm sao làm chủ cho hắn được?"
"Thẩm phu nhân vẫn nên đến Đại Lý Tự càng sớm càng tốt, Đại Lý Tự tra án cũng cần thời gian, càng trì hoãn thì khả năng tìm ra chân tướng càng thấp." Khương Ý Trì quay lại nói với Tiểu Xuân phía sau: "Tiểu Xuân, đưa phu nhân Thẩm Quốc Công ra khỏi cung."
Vừa dứt lời, nàng quay người đi về phía điện phía Đông, ánh mắt không hề dừng lại trên người phu nhân Thẩm Quốc Công dù chỉ một giây.
Tiểu Xuân đi đến bên cạnh Thẩm phu nhân, nhìn đôi mắt dần đỏ hoe của bà ta, hít một hơi thật sâu nói: "Thẩm phu nhân, mời đi bên này."
Phu nhân Thẩm Quốc Công không nhúc nhích, trên người mặc triều phục của quý tộc, hai mắt đỏ hoe, dưới mắt thâm quầng, dường như cả đêm không ngủ.
Bà ta nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Ý Trì, đột nhiên lớn tiếng nói: "Thạc Dương công chúa."
Bước chân Khương Ý Trì không dừng lại mà nhấc lên bậc thang.
Giọng nói của phu nhân Thẩm Quốc Công lại vang lên từ phía sau, vô cùng đau lòng:
"A Lăng đối với người nhất vãng tình thâm (1)!"
Nhất vãng tình thâm?
(1): Yêu sâu đậm, yêu mãnh liệt một lòng một dạ.
Khương Ý Trì cuối cùng cũng dừng lại, đứng trên bậc thang ở điện phía Đông xoay người, váy đỏ của nàng nhuốm đầy tuyết trắng, nàng đứng đó nhìn hai mắt đỏ bừng của phu nhân Thẩm Quốc công, giọng điệu bình tĩnh mà gần như tàn nhẫn: "Thì sao?"
Phu nhân Thẩm Quốc Công đứng đó, hai mắt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, bà ta cười điên dại hai tiếng: "A Lăng từng si mê công chúa như vậy, nhưng không ngờ công chúa lại đứng núi này trông núi nọ, hắn bị người ta gϊếŧ hại, mà ngay cả gặp mặt lần cuối công chúa cũng không đến…"
"Nếu A Lăng có linh thiêng, chết không nhắm mắt!"
Khương Ý Trì đứng trên bậc thang nhìn bà ta, nhìn chằm chằm một lúc rồi khẽ nói: "Thẩm phu nhân, bổn công chúa là Thạc Dương công chúa, công chúa duy nhất của Đại Tấn."
"Sao có thể chỉ yêu một nam nhân thôi?"
"Đã chết rồi thì sao? Bổn công chúa với hắn chưa thành hôn, cũng không có hôn ước, chẳng lẽ ngươi trông chờ bổn công chúa mặc y trắng vì hắn giữ đạo hiếu sao?"
Phu nhân Thẩm Quốc Công nắm chặt tay, trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt vô cùng đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Khương Ý Trì nhìn sắc mặt hung dữ của bà ta, không hề sợ hãi, thậm chí còn đứng đó mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười trong sáng thuần khiết: "Đến lần gặp mặt cuối cùng, bổn công chúa cũng sẽ biến mất."
"Nghe nói hắn chết rất khó coi, bổn công chúa sợ sẽ đau lòng."
Chết rất khó coi…
Chết rất khó coi.
Phu nhân Thẩm Quốc Công nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua nhìn thấy thi thể của Thẩm Lăng, ánh mắt bà ta tối sầm, hai tay che ngực nhổ ra một ngụm máu.
Khương Ý Trì nhíu mày, ngữ điệu lo lắng nói: "Thẩm phu nhân phải chú ý sức khoẻ, nếu không Thẩm Lăng có linh thiêng, thấy ngươi vì hắn mà đau lòng như vậy, chết không nhắm mắt mất."
Nàng nhấn mạnh bón chữ "Chết không nhắm mắt".
Quả nhiên, sắc mặt của phu nhân Thẩm Quốc Công sau khi nghe vậy càng trở nên khó coi hơn.
Khương Ý Trì nhìn phu nhân Thẩm Quốc Công cùng nha hoàn của bà ta, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Thôi Trĩ."
Thôi Trĩ đứng dưới bậc thang, hơi cúi đầu.
Giọng nói của Khương Ý Trì lạnh lùng: "Dọn sạch vết máu trên mặt đất đi, bổn công chúa không thích, rất xui xẻo."
Thôi Trĩ: "…Vâng, thưa công chúa."
Phu nhân Thẩm Quốc Công được nha hoàn của mình đỡ ngồi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu.
Khương Ý Trì nhìn bà ta, đôi môi hồng khẽ cong lên, đôi mắt đen láy hiện lên một nụ cười gian tà, quay người nói với người phía sau: "Nho hôm nay đã được giao tới chưa? Bùi Ngọc đang đợi ăn đấy."
"Nếu bắt hắn đợi quá lâu, các người cũng đừng mong sống sót."
Phu nhân Thẩm Quốc Công đương nhiên biết nho quý giá đến nhường nào, nghĩ đến hài cốt đứa con mình nuôi dưỡng còn chưa lạnh, mà nữ nhân kia lại sủng ái nam nhân khác, càng khiến bà ta không chịu nổi tức giận mà ngất đi.
Nha hoàn phu nhân Thẩm Quốc Công sợ hãi hét lên hồi lâu, nhưng Khương Ý Trì vẫn không ngoảnh lại.
Nàng bước từng bước lên bậc thang, vén tấm rèm dày trước cửa điện phía Đông.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, vừa mới bước vào cửa, một luồng hơi nóng phả vào mặt nàng.
Nàng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc mặc y đỏ, đứng trước cửa.
Nàng ở bên ngoài nói những gì, hắn đều nghe được.
Khương Ý Trì nhíu mày: "Sao ngươi lại đứng đây, đã ăn sáng xong rồi?"
Nàng không giống hôm qua chủ động nắm lấy tay hắn.
Khương Ý Trì nghiêng đầu, nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn ở phía sau, ngẩng đầu cười với hắn: "Ăn được một nửa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đến xem náo nhiệt?"
Bùi Ngọc rũ mắt, ánh mắt dừng trên tay nàng.
Thân hình hắn cao lớn mảnh khảnh, có một vóc dáng mà những nam nhân khác không có.
Hắn rũ mắt xuống mím môi nhẹ: "…Ừm."
Khương Ý Trì nâng tay lên, thổi phù phù xoa nhẹ, đợi tay ấm mới nắm lấy tay hắn: "Ta còn cố ý nhờ người trông chừng ngươi ăn."
Nàng ngước mắt nhìn các cung nữ trong cung nói: "Đây chính là cách các người nhìn hắn."
Không hề dữ dội chút nào.
Thậm chí còn có chút tức giận trong đó.
Ngón tay Bùi Ngọc khẽ động, cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình đang được nàng nắm lấy, khẽ nhảy dựng lên đi đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Đừng trách họ."
"Vậy trách ngươi?" Khương Ý Trì kéo hắn đến bàn ngồi xuống, nhìn đồ ăn trên bàn nói: "Đi hâm nóng lại cho hắn, thêm một phần cơm nữa, ta ăn cùng hắn."
Bùi Ngọc cúi mắt, thấp giọng nói: "Được rồi, trách ta, công chúa đừng tức giận."
"Cũng không tới thăm ta." Sau một hồi im lặng, hắn lại nói: "Ta còn tưởng hôm nay công chúa sẽ không đến."
Khương Ý Trì nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng giơ tay nhéo mặt hắn, khuôn mặt Bùi Ngọc bị nhéo đến biến dạng, trông càng thêm đáng yêu khiến nàng không nhịn được cười một tiếng: "Ta thích ngươi như vậy, sao có thể không đến thăm ngươi chứ."
Bùi Ngọc bị nàng nhéo mặt đành phải ngước mắt lên, lông mi khẽ rung động: "Vậy nếu sau này công chúa thích người khác, cũng dành thời gian đến thăm ta sao?"