Sở Kiều Kiều lau miệng, sờ cái bụng tròn căng, bình tĩnh hiên ngang ăn mảnh một mình sau đó lại chạy đến siêu thị mua một túi hoa quả.
Dương Phủ cúi gục đầu, biết chắc chắn không có phần của mình nên chỉ có thể bay lơ lửng trên không một cách chán chường.
Lúc đang chảy nước miếng thì đột nhiên thấy nặng lòng, anh ta sững sờ, chớp mắt nhìn một quả dưa hấu, sau đó lập tức quay sang nhìn Sở Kiều Kiều với vẻ hơi ngạc nhiên.
Sở Kiều Kiều hào phóng phất tay: “Cho các anh ăn đấy, đừng có nói tôi nhỏ nhen nữa.”
Dương Phỉ lập tức nhoẻn miệng cười: “Cô không hề nhỏ nhen, cô hào phóng nhất.”
… Mới là lạ!
Anh ta vừa cắn một miếng đã phát hiện ra quả dưa hấu vẫn chưa chín, lại nhìn chằm chằm vào miếng dưa mới xúc từ chính giữa quả dưa lên, lập tức bùng nổ!
Hóa ra không ngọt nên mới cho anh ta à!
Đồ keo kiệt!
Lâm Quốc Chính trợn ngược mắt với vẻ hơi cạn lời, ông ta biết ngay mà.
Sở Kiều Kiều cười hi hi, cô châm hai cây nhang lập tức trấn an hai con quỷ nóng tính này.
Bây giờ bọn họ đều đã là quỷ rồi, đồ ăn nhân gian chỉ có thể nếm được cái vị mà thôi, nhưng hương lại có thể khiến bọn họ cảm thấy cả người thoải mái chân chính.
Mặc kệ bọn họ đi, Sở Kiều Kiều mở phát sóng trực tiếp, bắt đầu làm việc.
Ôi, nếu có thể kiếm thêm được chút ít tiền nữa thì tốt rồi, bằng không, cũng không đến mức ngày nào cũng phải kiếm tiền xong cũng mới có thể vào ở khách sạn.
Hệ thống: [Ký chủ, chỉ cần cô bớt tiêu hoang một chút thì khoản tiền này đã đủ cho cô thuê phòng một tháng rồi đó.]
Sở Kiều Kiều hừ lạnh: [Mi hiểu cái gì, người sống ở đời hưởng thụ được ngày nào thì hay ngày đấy.]
Tiết kiệm tiền là chuyện không có khả năng, mạng đã sắp mất đến nơi rồi, đương nhiên phải sống theo mức tốt nhất chứ.
“Người nhà ơi, tôi tới rồi đây!”
Sở Kiều Kiều chào hỏi trước camera sau đó lập tức đọc bình luận bên dưới.
[Tới rồi tới rồi, tôi đợi cô dài cả cô đây này.]
[Ặc… cảm ơn Sở đại sư nhé, không có cô là chúng tôi không hóng được nhiều phốt đến vậy.]
[Không sai không sai, cú ngoặt này khiến tròng mắt của tôi sắp rơi ra luôn đó.]
[Ngày trước là người hâm mộ của Vân Hiên, cảm ơn Sở đại sư đã lật lại vụ án giúp anh của chúng tôi nhé.]
[Cảm ơn Sở đại sư.]
[Cảm ơn…]
Rất nhanh, mà hình đã bị một chuỗi bình luận cảm ơn này che kín.
Sở Kiều Kiều phẩy tay, mỉm cười đáp: “Không cần cảm ơn tôi đâu, là bản thân anh ta làm chuyện tốt, tích được công đức cho nên mới có thể gặp được tôi đó. Trong mệnh anh ta vốn có một sinh cơ này, chẳng qua tôi chỉ thuận thế giúp một tay mà thôi.”
“Được rồi, gửi liên kết đây, để chúng ta xem người nhà trúng thưởng hôm nay là những vị nào nào.”
Nói xong, cô xoa tay với vẻ mong đợi, phát sóng trực tiếp lâu rồi cũng cảm thấy rất thú vị ấy chứ, ít nhất còn có thể hóng được nhiều phốt.
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô, khán giả lại không nhịn được mà rùng mình một cái, cứ cảm thấy cô đang chờ đợi được tống bọn họ vào tù vậy.
Sợ vãi!
“Cứu với đại sư ơi!” Vừa mới kết nối xong, phía đối diện đã truyền tới một giọng nói kinh hoàng làm các khán giả sợ giật nảy mình. Sở Kiều Kiều nhìn ra đằng sau anh ta, vẻ mặt cũng đần trở nên kỳ lạ.
Vào một khắc nhìn thấy cô, Doãn Phong kích động đến mức gần như òa khóc.
Như thường lệ, anh ta tan làm về nhà chỉ mất hai mươi phút đi đường thôi và con đường này cũng đã được anh ta đi cả trăm nghìn lần rồi, nhắm mắt cũng có thể tìm được đường.
Nhưng hôm nay, anh ta đã lòng vòng ở chỗ này tận ba tiếng đồng hồ!
Điện thoại và tin nhắn cũng bắt đầu không gửi đi được.