Chương 48: Chuyện ma ám ở đây không phải do anh ta gây ra

Sở Kiều Kiều cắn một miếng kem, lắc đầu: “Không phải.”

Chu Thao càng nhíu chặt mày hơn nhưng không rối rắm về thân phận của cô nữa, tầm nhìn của ông ta rơi lên người Dương Phỉ: “Cô muốn bảo vệ cậu ta?”

Sở Kiều Kiều đáp: “Chuyện ma ám ở đây không phải do anh ta gây ra.”

“Chỗ này chỉ có một con ma là cậu ta, không phải cậu ta thì còn có thể là ai được nữa?”

Dương Phỉ ỷ có người chống lưng bèn thò đầu ra ngoài, nói: “Ông không nhìn thấy người trong bức ảnh kia là nữ sao, tôi là đàn ông cơ mà!”

Ngược lại cũng đúng thật.

Trong bức ảnh ma ám được lan truyền ra ngoài có một cô gái mặc đồ cổ trang màu đỏ, còn anh ta thì sao… cho dù là nam mặc đồ nữ thì chiều cao cũng không khớp.

Chu Thao lạnh lùng nói: “Cho dù không phải cậu ta làm nhưng cậu ta cũng là ma, nên diệt trừ cậu ta, nếu cô đã biết huyền môn thuật pháp vậy tại sao còn bảo vệ cậu ta?”

Sở Kiều Kiều lắc đầu: “Tôi không bảo vệ anh ta nhưng ông vừa tới đã định đánh anh ta hồn phi phách tán, chứ không phải đưa anh ta đi đầu thai, cho nên tôi nhất định phải ra tay rồi.”

Nghe vậy, Chu Thao nhíu mày, nói: “Bây giờ quỷ môn đã đóng, làm sao cậu ta có khả năng đi đầu thai được? Nếu lang thang ở nhân gian quá lâu kiểu gì cũng sẽ đánh mất bản thân, trở thành lệ quỷ, còn không bằng giải quyết ngay bây giờ cho xong.”

Nói xong, ông ta dừng lại một lúc, nghe nói Nam thành có người đã mở được quỷ môn, nhưng không biết là vị cao nhân nào.

Sở Kiều Kiều nghe được lời của ông ta cũng sững sờ, cô nghiêng đầu nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu bởi vì cô vừa mới tiễn sáu người đi đầu thai xong.

Tại sao mười năm rồi quỷ môn lại không mở? Nếu là như vậy, chẳng phải người đã chết trong mười năm này đều không có cách nào đi đầu thai hay sao? Vậy chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn hay sao?

Đang nghĩ thì Ngưu Đại Mình nhìn quanh quất, hỏi với giọng run rẩy: “Đại sư, ông ta đang nhìn ai vậy?”

Quỷ đang ở phía đối diện sao?

Nghĩ đến đây, ông ta càng run cầm cập hơn, lúc nhìn Sở Kiều Kiều vẻ mặt cũng tràn đầy sự kinh hãi.

Sở Kiều Kiều lấy lại bình tĩnh, nói: “Động tĩnh ở chỗ này thật sự không phải do anh ta làm ra, nếu các ông muốn tìm ra hung thủ đứng sau màn chân chính thì có thể đợi đến buổi tối lén lút tới đây, nhớ là đừng nói cho bất kỳ ai biết.”

Nói xong, cô vung tay rời đi.

Thấy thế, Dương Phỉ lập tức không hề nghĩ ngợi mà đuổi theo.

Tuy anh ta không biết Sở Kiều Kiều là ai nhưng lại biết đi theo cô có thể sống sót.

“Chu đại sư, cứ để cô ta đi như vậy sao?” Ngưu Đại Bình hỏi với vẻ hơi nôn nóng.

Chắc chắn cô gái trẻ này đã biết chuyện gì đó, theo quan điểm của ông ta phải giữ cô lại hỏi cho rõ ngọn ngành mới được.

Chu Thao liếc mắt nhìn ông ta: “Nếu ông có bản lĩnh giữ lại thì cứ đi đi.”

Ngưu Đại Bình không nói gì nữa.

Chu Thao nhìn bóng lưng của Sở Kiều Kiều và nghĩ đến lời cô nói, ông ta thầm ra quyết định, được, để ông ta xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ.

Lâm Quốc Chính cũng tò mò muốn biết chuyện này: “Nhóc con, chuyện ở đây không phải do ma làm vậy lẽ nào là người làm sao?”

Sở Kiều Kiều gật đầu: “Đúng rồi, chính là người đó, chiến tranh thương trường ấy mà.”

Chiến tranh thương trường?

Vẻ mặt của Lâm Quốc Chính khó hiểu.

Dương Phỉ che miệng cười khúc khích: “Tôi biết tôi biết này, hoàn toàn không phải ma ám đâu, là đối thủ của ông chủ Ngưu kia mua chuộc bảo vệ, tìm người tới đây đóng giả ma để chụp ảnh lúc nửa đêm, khỏi phải nói, bầu không khí mà bọn họ tạo ra cũng khiến tôi hơi sợ hãi đó.”

Lâm Quốc Chính: “…”