Chương 47: Có mát lạnh không

“Không bất lịch sự bằng anh.” Nói xong, Sở Kiều Kiều nhìn mặt trời to đùng trên đỉnh đầu, nói: “Mau phóng ra chút âm khí đi, nóng quá má.”

Dương Phỉ: “…” Lần đầu tiên nghe được loại yêu cầu này.

Anh ta tức giận đáp: “Dựa vào cái gì? Cô nghĩ tôi là ai? Cô có biết tôi là ai không?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Sở Kiều Kiều lấy một cây nhang từ trong túi xách ra, cũng không biết nhang được làm thế nào mà lại ngửi thấy rất thơm.

Dương Phỉ không nhịn được mà nuốt nước miếng, vẻ mặt lập tức lấy lòng: “Thế nào rồi, âm khí như vậy đã đủ chưa? Có mát lạnh không?”

Sở Kiều Kiều: “Cũng được.”

Cô chậm rãi đi đến dưới cái cây ngồi vắt chéo hai chân.

Dương Chính Quốc sáp lại gần, nói: “Nhóc con, vừa rồi tôi đã đi xung quanh nghe ngóng một lượt, nghe nói ở đây có ma ám cho nên khu vui chơi này mới không có người, không phải là thằng nhãi này đấy chứ?”

Vừa dứt lời đã có hai giọng nói đồng thời vang lên.

“Không phải tôi.”

“Không phải anh ta.”

Dương Phỉ sững sờ, quay đầu nhìn về phía Sở Kiều Kiều: “Làm sao cô biết không phải tôi? Có phải nhìn thấy tôi đẹp trai, cảm thấy tôi chắc chắn là một con quỷ tốt có đúng không?”

Sở Kiều Kiều chống cằm ngáp dài một cái: “Không phải, bởi vì anh không có bản lĩnh lớn đến vậy.”

Dương Phỉ: “…” Chưa từng thấy người nào bất lịch sự hơn cô!

Anh ta chống nạnh, trừng mắt nhìn Sở Kiều Kiều với vẻ mặt không phục.

Dương Chính Quốc không nhịn được mà bật cười, chỉ có cô thiếu đạo đức!

“Vậy tại sao mọi người đều nói ở đây có ma ám, khiến mọi người sợ hãi không dám tới đây, lẽ nào chỗ này còn có ma quỷ khác hay sao?”

Sở Kiều Kiều vẫn lắc đầu: “Cũng không phải.”

“Vậy rốt cuộc lý do là gì, đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa.”

Đang nói thì thấy có một người bước qua đây, bên cạnh ông ta còn có một đạo sĩ khác.

Ngưu Đại Bình đã sắp rầu chết luôn được mất, vất vả lắm ông ta mới mở được một khu vui chơi, chỉ đợi kiếm về được bộn tiền, nhưng kết quả vừa mới khai trương đã có ma ám, còn có cả ảnh chụp, nói có sách mách có chứng, hại bây giờ mọi người sợ quá không ai dám đến đây nữa.

Mắt thấy toàn bộ tiền đầu tư đều sắp ném qua cửa sổ hết, ông ta gấp đến mức mồm mọc toàn mụn.

Nhìn đạo sĩ ở bên cạnh, ông ta cung kính nói: “Chu đại sư, làm phiền ông vậy, nhất định phải bắt được con quỷ này ra.”

“Ừm.” Chu Thao bình tĩnh gật đầu, vẻ mặt cao ngạo.

Đột nhiên ông ta dừng bước chân nhìn về phía Sở Kiều Kiều với ánh mắt sắc bén, lá bùa trong tay lập tức bay về phía đó.

Dương Phỉ đang trừng mắt nhìn Sở Kiều Kiều thì đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí ập tới, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một tia sáng mạnh bắn về phía mình khiến anh ta sợ hết hồn: “Á…”

Còn chưa đợi anh ta kịp hét xong đã nhìn thấy Sở Kiều Kiều vung tay, tia sáng đó lập tức biến mất.

Anh ta nhìn Sở Kiều Kiều, không hề do dự mà lập tức trốn ra sau lưng cô: “Đại lão cứ tôi với! Sau này tôi chính là tay sai trung thành nhất của cô!”

Sở Kiều Kiều nhức nhức cái đầu, cô có hơi hối hận vì đã cứu thằng đại ngốc này.

Nhưng cũng không ai cho cô cơ hội hối hận.

Chu Thao nhìn cô, nhíu chặt mày lại: “Cô cũng là người trong huyền môn?”

Vậy mà lại có thể chặn được bùa của ông ta, vừa nhìn đã biết là đạo hạnh không thấp rồi.

Kỳ lạ, sao ông ta lại không biết huyền môn có một huyền sư trẻ như thế từ khi nào chứ?