Chương 44: Đại vận

Lúc này, tại một góc ở Nam thành, một đám người mặc đạo bào quay đầu nhìn ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Kỳ lạ, sao tôi lại cảm giác được quỷ môn đã mở ra nhỉ?”

“Không có khả năng, đã mười năm rồi quỷ môn không mở, ai có thể làm được việc này chứ?”

“Không đúng, chắc chắn là khí tức của quỷ môn rồi, lập tức cho người đi điều tra!”

Sở Kiều Kiều vẫn chưa biết mình đã bị người nhắm đến, sau khi làm việc xong, cô nói một cách không hề khách sáo: “Anh phải trả tiền đầu thai, mỗi người mười vạn, mà anh cũng giúp mấy bé gái đó luôn đi, tổng cộng là sáu mươi vạn, nhớ phải trả cho tôi đấy.”

Vân Hiên nhìn cô, lòng biết cô muốn anh ta có thêm động lực để sống tiếp mà trong lòng cảm thấy rất ấm áp, anh ta gật đầu: “Được, tôi sẽ trả cho cô.”

Nhưng thế này cũng hiểu lầm Sở Kiều Kiều rồi bởi vì cô chỉ đơn thuần muốn kiếm tiền mà thôi.

Sở Kiều Kiều nhìn ánh sáng màu đỏ trên ấn đường của anh mới gật đầu hài lòng, ngược lại cũng không lo anh ta sẽ quỵt nợ.

Đại vận của anh ta đã sắp tới rồi.

Với tốc độ kiếm tiền trong giới giải trí, Sở Kiều Kiều cũng không thấy chột dạ một chút nào khi thu của anh ta sáu mươi vạn.

Nghĩ đến số tiền sắp cầm được trong tay, cô hí hửng rời đi.

Cô kê đơn thuốc và đi mua thuốc, sau đó quay lại phòng bệnh của Vương Xuân Hoa, móc một cái lò dược nhỏ bụi bặm từ trong túi xách ra dưới ánh mắt mong đợi của đám người Châu Ninh, chắc đã rất nhiều năm rồi không sử dụng nên cái lò trong hơi cũ, bên trên còn bám đầy bụi.

Nhưng Sở Kiều Kiều lại nâng niu nó như món bảo bối nào đó, cẩn thận ôm trong lòng.

Mấy người nhìn cô với vẻ mặt hoang mang, cô đang định làm gì vậy?

Sau đó chỉ thấy Sở Kiều Kiều lấy một lá bùa hỏa ra, vung tay một cái, cái lò lập tức cháy lên, cô cắm đầu ném hết toàn bộ dược liệu vào bên trong.

Nhìn qua trông rất giống cảnh luyện đan trong phim truyền hình.

Châu Ninh không khỏi nhíu mày lại, muốn nói lại thôi.

Sao đột nhiên lại cảm thấy không đáng tin cho lắm nhỉ?

Trịnh Việt cũng cảm thấy như vậy nhưng lại không tiện nói ra, chỉ có thể ở bên cạnh đợi.

Sở Kiều Kiều cũng không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào mà một lòng trông chừng lò luyện đan, vẻ mặt hơi lo lắng.

Cái lò này thuận tiện được cô mang từ chỗ sư phụ lúc rời đi.

Nói ra thì cũng đã lâu lắm rồi cô không gặp bọn họ.

Chỉ là… có lẽ bọn họ cũng không muốn nhìn thấy cô đâu.

Nghĩ đến chuyện gì đó mà sắc mặt của Sở Kiều Kiều trở nên ảm đạm, hai mắt cụp xuống, cả người tàn ra một loại khí tức cô độc.

Trịnh Việt nhìn cô với vẻ mặt hơi lo lắng, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

Đang nghĩ thì ông ta ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, sau đó ngạc nhiên thốt lên: “Thơm quá.”

Mũi ông ta nhúc nhích, cuối cùng tầm nhìn rơi lên lò luyện đan.

Hình như mùi hương này phát ra từ đây.

Sở Kiều Kiều cũng thu lại suy nghĩ mà mở nắp ra, lập tức có một mùi dược thơm nồng nàn bay ra từ bên trong, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.

Mấy người trừng to mắt nhìn cô với vẻ khó tin.

Sở Kiều Kiều lấy mấy viên thuốc từ bên trong ra, lông mày hơi nhíu mày và nói với vẻ chê bai: “Tiếc rằng hiệu quả thuốc quá kém.”

Châu Ninh không dám nói vì cậu cảm thấy đã rất lợi hại rồi.

Bỏ đi, dùng tạm vậy!