Trong lòng Điền Vĩ căng thẳng, cứ có một loại dự cảm chẳng lành.
Trong lúc do dự, các đồng nghiệp của ông ta đã vội vàng nói: “Đội trưởng Điền, anh mau gọi điện báo với chị dâu một tiếng đi, cô gái này xem bói chuẩn lắm.”
“Đúng đó đúng đó, vừa rồi đến ngay cả người mà xem mắt trông như thế nào mà còn bói ra được thì thôi.”
“Cũng bói ra được hôm qua tôi mua vé số trúng được một nghìn tệ, đội trưởng Điền, thà tin là có còn hơn tin là không.”
Nghe thấy bọn họ nói như vậy, Điền Vĩ cắn răng, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này, Sở Kiều Kiều nhắc nhở: “Nhớ kỹ, cho dù là ai, một khe cửa cũng đừng mở, tốt nhất là giả vờ trong nhà không có người.”
Điền Vĩ liếc mắt nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, đúng lúc này, đột nhiên cửa nhà bị người gõ vang.
Ông ta theo bản năng liếc mắt nhìn giờ, vừa vặn đã qua hai phút, trái tim ông ta giật thót một cái: “Đừng mở!”
Vợ ông ta lập tức dừng bước chân, cũng theo bản năng nín thở.
Tiếng gõ cửa kéo dài gần mười phút, cuối cùng người ngoài cửa mới chịu rời đi.
Điền Vĩ theo bản năng nhìn về phía Sở Kiều Kiều.
Mà Sở Kiều Kiều cũng đang xem tướng mặt của ông ta, cô gật nhẹ đầu: “Không sao rồi, bây giờ chú có thể đi kiểm tra camera.”
Khỏi cần cô nói thì Điền Vĩ cũng lập tức liên lạc với bên quản lý, nhưng kết quả mà bên quản lý phản hồi lại khiến cả người ông ta túa mồ hôi lạnh.
Đồng nghiệp của ông ta cũng sáp lại gần nhìn, chỉ trông thấy ngoài cửa nhà ông ta có một người bịt kín mít, mà chỗ công tắc nguồn điện còn có một người nữa, rõ ràng chính người này đã tạo ra sự cố cúp điện.
Rất dễ nhận thấy đây là một băng nhóm tội phạm.
Ở nhà Điền Vĩ chỉ có một mình vợ ông ta, nghĩ thôi cũng biết lỡ như mở cửa sẽ có hậu quả thế nào.
Điền Vĩ chỉ cảm thấy chân mình hơi nhũn, ông ta nhìn về phía Sở Kiều Kiều và hỏi: “Sao cô lại biết?”
Sở Kiều Kiều chớp mắt: “Xem tướng mặt đó.”
Điền Vĩ nghẹn họng, có hơi không dám tin nhưng sự thật đã rõ rành rành ngay trước mắt.
Sở Kiều Kiều cũng không nói gì mà chỉ nhìn ông ta với vẻ chờ mong.
Điền Vĩ bị cô nhìn mà hơi hoảng hốt: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“À, ngược lại cũng không.” Cô lại nhìn chằm chằm vào ông ta thêm vài giây nữa, thấy ông ta thật sự không có gì muốn nói, cô chỉ đành thở dài một tiếng: “Tôi đi đây, có tiền thưởng nhớ phải cho tôi đấy nhé.”
Nói rồi, cô định đi nhưng bước chân lại chậm rì rì, thấy thế, Điền Vĩ chợt bảo: “Đợi đã.”
Hai mắt Sở Kiều Kiều lập tức sáng ngời, quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt chẳng hiểu sao lại hơi mong đợi, Điền Vĩ chẳng hiểu gì cả mà nói: “Để lại số điện thoại đi, sau này gặp chuyện gì cứ việc nói với tôi.”
Cô chính là ân nhân của gia đình bọn họ.
Gương mặt của Sở Kiều Kiều lập tức xị xuống hình như hơi thất vọng, cô chẳng muốn nói một câu nào cả, trao đổi số điện thoại xong lập tức rời đi ngay.