Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Bị Ảnh Hậu Cố Chấp Điên Cuồng Bám Lấy

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhan Hạc ngẩn người, lòng dậy lên từng đợt sóng không tên.

Theo phần giới thiệu, trên màn hình còn hiện ra vô số hình ảnh của Lộc Hữu Thanh: khi thì trên thảm đỏ, lúc ở sân bay, có cả ảnh tại đoàn phim. Nhan Hạc nhìn đến hoa cả mắt, chỉ riêng việc lưu hết ảnh vào máy thôi cũng tốn mất một khoảng thời gian dài.

Xem xong toàn bộ phần tiểu sử và hình ảnh ấy, cô lặng lẽ ghép nối tất cả lại trong trí nhớ. Nghĩ đến thân phận hôn thê của mình, Nhan Hạc không khỏi tự hỏi: nếu cô ấy là diễn viên, vậy công việc cô rốt cuộc là gì?

Ngón tay cô như bị ma xui quỷ khiến, gõ tên mình lên trình duyệt. Mạng bệnh viện khá nhanh, màn hình lập tức hiện ra bốn chữ lạnh lùng: Không tìm thấy kết quả.

Nhan Hạc: “...”

Cô cúi mắt trầm ngâm một lúc, rồi nhìn đồng hồ, tiện tay mở điện thoại nhắn cho Lâm Lạc, nhờ cô mang cơm đến.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Lâm Lạc đã gõ cửa bước vào, tay xách hộp đồ ăn còn bốc khói nghi ngút. Cô tháo gỡ từng lớp bao bì, lần lượt bày lên bàn trước mặt Nhan Hạc. Biết tay phải của cô vẫn chưa thể dùng đũa, Lâm Lạc đã cẩn thận mua toàn những món có thể ăn bằng thìa.

Nhan Hạc thong thả múc một miếng cơm, vừa ăn vừa giả bộ tán gẫu, rồi như vô tình cất lời:

“Cô Lâm, cô có biết Lộc Hữu Thanh đi đâu làm việc không?”

Lâm Lạc đang ăn dở cũng sững lại, ngẩng đầu khỏi hộp cơm.

“Lộc tổng không nói với cô sao?”

Nhan Hạc khẽ lắc đầu, giọng có phần rụt rè:

“Tôi chưa từng hỏi chị ấy.”

Nói rồi, cô cúi đầu, thoáng đỏ mặt, lại nhỏ giọng bổ sung:

“Chỉ là... tôi bắt đầu thấy nhớ chị ấy rồi.”

Lâm Lạc suýt nữa cắn phải lưỡi, khóe miệng cong lên không giấu được nụ cười ngọt lịm. Cô vội nuốt miếng cơm xuống, hăng hái tiết lộ:

“Thực ra nghề chính của Lộc tổng là diễn viên. Bộ phim mới An Sam của cô ấy đang được công chiếu, nên dạo này bận rộn chạy lịch tuyên truyền ở nhiều thành phố. Nhưng mà...”

Lâm Lạc cố tình nhấn giọng: “Hai hôm nay Lộc tổng có lịch quảng bá ngay tại rạp phim ở Thanh Thành. Nếu mọi chuyện thuận lợi, tối nay là có thể về rồi.”

Cô còn tinh nghịch chớp mắt: “Cô sắp được gặp lại Lộc tổng rồi đó.”

Nhan Hạc khẽ cong môi, để lộ nụ cười hơi ngượng ngập, rồi dường như thuận miệng hỏi tiếp:

“À phải... cô là trợ lý của Lộc Hữu Thanh, vậy cô có biết công việc của tôi là gì không? Chúng ta... đã công khai chưa?”

Lần này, vẻ mặt Lâm Lạc thoáng sững sờ. Cô mím môi, trông như đang cố lục lọi trong trí nhớ để tìm một câu trả lời thích hợp cho thắc mắc ấy.

Nhanh chóng, dưới ánh mắt mong đợi của Nhan Hạc, Lâm Lạc khẽ lắc đầu:

“Không biết nữa... Tôi cũng chỉ mới vào làm trợ lý cho Lộc tổng từ đầu năm nay, mà với cô cũng chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc. Hai người các cô vẫn chưa công khai, tôi nhớ Lộc tổng từng nói là cô không muốn, bảo phải chờ đến sau khi kết hôn mới thông báo. Vì vậy nên trên mạng chắc chắn không có tin tức nào về cô đâu.”

Nói đến đây, dường như sực nhớ ra điều gì, Lâm Lạc bổ sung:

“Còn chuyện công việc của cô, cô hoàn toàn có thể hỏi thẳng Lộc tổng mà. Dù sao cô ấy là vị hôn thê của cô, biết rõ nhất.”

Nghe vậy, khóe môi Nhan Hạc khẽ cong lên, nhưng nụ cười lại mang theo chút gì đó lạc lõng. Vốn dĩ gương mặt cô đã có phần thanh lãnh, thường ngày chỉ vì hay tự trêu chọc bản thân rồi bật cười mới khiến người khác thấy cô không quá xa cách. Nhưng lúc này, hàng mi cụp xuống, đôi mắt mất đi thần sắc, cả người trông giống hệt một chú chó con lạc lõng ngoài đường, khiến ai nhìn cũng không khỏi mềm lòng.

“Tôi không muốn hỏi chị ấy.” Cô khẽ nói: “Dạo này Lộc Hữu Thanh đã bận đến vậy, còn phải lo cho tôi nữa... Chắc chắn chị ấy không mong tôi sớm quay lại làm việc đâu. Nhưng mà với chị ấy...”

Câu nói bỏ lửng, Nhan Hạc cắn môi, thoáng lộ ra vẻ khó xử.

“Là... có chút áy náy, nên muốn đi làm sớm để bù đắp, đúng không?” Lâm Lạc giúp cô tiếp lời.

Nhan Hạc gật đầu, giọng khẽ run: “Cô đừng nói cho chị ấy biết nhé. Tôi không muốn để chị ấy lo lắng thêm.”

Lâm Lạc vỗ ngực chắc nịch: “Tất nhiên rồi, cô cứ yên tâm. Miệng của tôi kín lắm.”

Khóe môi Nhan Hạc chậm rãi cong lên, song nụ cười ấy lại bị cô vội vàng ép xuống. Một thoáng yên lặng trôi qua, rồi cô ngẩng mắt nhìn Lâm Lạc, nhẹ giọng nói:

“Cô là trợ lý của Lộc Hữu Thanh... có thể kể cho tôi nghe một chút về chị ấy không? Hoặc là kể về chuyện của tôi và chị ấy cũng được. Tôi muốn biết nhiều hơn về cô ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »