“Trong kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp mười hai, học sinh Lộc Hữu Thanh đã gian lận, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật nhà trường. Sau khi hội đồng nhà trường thảo luận, quyết định xử lý bằng hình thức khai trừ, đồng thời thông báo phê bình toàn trường.” Phó hiệu trưởng ngồi một bên dứt khoát tuyên bố, không cho bất kỳ ai cơ hội lên tiếng.
Lộc Hữu Thanh nhận ra ông ta. Mấy hôm trước tan học, cô từng thấy ông ta cười nói vui vẻ cùng thành viên hội đồng quản trị.
Cô Hồ do dự: “Hiệu trưởng, hình phạt này có lẽ... quá nặng rồi.”
Hiệu trưởng hừ lạnh: “Cô Hồ, đây là quy định của trường Nhất Trung Vụ Thành chúng ta. Một khi phát hiện gian lận, lập tức đuổi học, tuyệt đối không ngoại lệ.”
“Chuyện này...” Cô Hồ lâm vào thế khó xử.
Suốt quá trình, Lộc Hữu Thanh vẫn cúi đầu, im lặng. Cô nghiến chặt răng, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay. Nghe họ tuyên án kết thúc quãng đời học trò của mình, trong lòng cô không ngờ lại dâng lên một nỗi xót thương lạ lùng. Khóe môi cô cong lên, khẽ cười cay đắng.
Cô Hồ còn định lên tiếng tranh đấu, thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói trầm tĩnh nhưng chín chắn lạ thường, vượt xa độ tuổi mười tám:
“Cô giáo, không cần nữa, em...”
“Rầm!” Cánh cửa phòng giáo viên bị ai đó đạp mạnh bật tung. Một nữ sinh loạng choạng lao vào, chưa kịp nhìn quanh đã lớn tiếng hét lên:
“Thầy cô! Em có tố cáo!”
Ngay lập tức, mọi ánh nhìn trong phòng đồng loạt dồn về phía người vừa đến. Lộc Hữu Thanh ngơ ngác ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt trong trẻo mà nóng rực của Nhan Hạc.
Áo đồng phục rộng thùng thình của cô bị gió ngoài hành lang thổi tung phần vạt, phát ra tiếng phần phật. Không hiểu vì sao trên người lại có vết thương, khóe môi còn dính máu đỏ tươi, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa lao thẳng về phía Lộc Hữu Thanh.
Nhan Hạc không nhìn sang Lộc Hữu Thanh, chỉ đi thẳng đến bên cạnh cô Hồ, lập lại lần nữa câu nói vừa rồi.
“Thầy cô, em muốn tố cáo bạn Triệu Lôi mang điện thoại vào trường.”
Vừa dứt lời, cô đưa chiếc điện thoại ra. Không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay chạm nhẹ vào nút nguồn. Màn hình sáng lên trong nháy mắt, dòng chữ hiện ra khiến ánh mắt cô Hồ bị hút chặt, không thể rời đi.
Cô Hồ đưa mắt lướt qua màn hình với tốc độ nhanh như nuốt chữ, càng nhìn, sắc mặt càng trầm trọng.
Từ lúc Nhan Hạc hốt hoảng xông vào, phó hiệu trưởng vẫn cau chặt mày. Nhưng khi nghe đến cái tên Triệu Lôi, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên nặng nề.
“Bạn học Nhan Hạc này, hiện giờ chúng ta đang xử lý việc của Lộc Hữu Thanh. Chuyện em muốn tố cáo... để sau hãy nói.”
“Hiệu trưởng.” Cô Hồ bất ngờ ngắt lời, vội vàng đi tới bên cạnh ông, đưa điện thoại ra: “Xin thầy xem cái này.”
Phó hiệu trưởng vừa cúi xuống, chỉ cần liếc sơ qua mấy dòng ghi lại trên màn hình, sắc mặt đã đen kịt, nặng nề đến mức như sắp nhỏ mực ra.
Lộc Hữu Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Nhan Hạc. Còn Nhan Hạc thì chẳng hề nhìn cô, chỉ hơi nhếch môi cười buông thả. Thân hình mảnh dẻ ẩn trong bộ đồng phục rộng thùng thình, mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, cả người toát ra vẻ trẻ trung, tự do. Lọn tóc khẽ lay động theo nhịp bước, chẳng hiểu sao lại quét mạnh một đường trong lòng Lộc Hữu Thanh, khiến trái tim cô ngứa ngáy khó tả.
Cô còn chưa kịp bước về phía trước thì phía sau vang lên một tiếng gào giận dữ:
“Nhan Hạc! Trả điện thoại cho tao!”
Triệu Lôi lao thẳng vào, mắt đỏ ngầu. Được nuông chiều quen thói ở nhà, hắn chẳng buồn quan tâm đây là phòng giáo viên, cứ thế xông tới húc mạnh vào Nhan Hạc. Cô không kịp tránh, cả người bị va ngã xuống nền gạch.
“Mày dám lấy điện thoại của tao? Có biết mẹ tao là ai không!”
Phó hiệu trưởng sầm mặt, giận dữ đá mạnh một cú khiến Triệu Lôi ngã lăn:
“Thằng ngu! Mày có biết mẹ cô ấy là ai không!”
Các thầy cô khác vội vàng ùa tới tách hai người ra. Lộc Hữu Thanh hốt hoảng chạy đến đỡ Nhan Hạc dậy. Cô đau đến nhe răng nhăn mặt, thở hổn hển, cả người run rẩy tựa vào lòng Lộc Hữu Thanh.
Khoảnh khắc ấy, Lộc Hữu Thanh khắc sâu vào trí nhớ. Cái ôm bất ngờ kéo gần khoảng cách, hơi thở thanh mát từ Nhan Hạc bao trùm lấy cô. Dường như toàn thân cô đã bị Nhan Hạc ôm chặt, và trái tim cũng run lên theo từng nhịp run rẩy của người trong ngực mình.
Cuộc ẩu đả nhanh chóng được ngăn lại. Cô Hồ vội vòng tay đỡ lấy học trò của mình: “Nhan Hạc, em thế nào rồi?”
“Cô... em muốn... tố cáo.”
Cô Hồ bất giác bật cười, vừa bất lực vừa thương xót: