Cổ cô trắng ngần, thon dài, dưới vành tai đỏ hồng, một dấu hôn đỏ tươi như bông hoa nở rộ, vừa khéo in trên làn da mỏng manh, đến mức như có thể thấy cả dòng máu đang lưu chuyển dưới lớp da ấy.
Nhan Hạc cứ thế để lộ chỗ yếu mềm nhất của mình, không chút phòng bị, phó mặc cho Lộc Hữu Thanh, hoàn toàn tin tưởng cô ấy.
Khóe môi Lộc Hữu Thanh cong lên, mỉm cười dịu dàng. Cô đưa tay, muốn khẽ chạm vào gương mặt Nhan Hạc, nhưng lại bị né tránh.
Động tác bất ngờ ấy khiến Lộc Hữu Thanh khựng lại nhưng chẳng hề tức giận. Bởi lẽ, dáng vẻ có chút ngốc nghếch, trẻ con mà dễ thương này của Nhan Hạc, đã thật lâu rồi cô chưa từng thấy lại. Tựa như một giây kia, cô được đưa trở về quãng thời thanh xuân cùng nhau thời trung học.
Cô bật cười, thu tay lại, rồi xoay người ngồi xuống bên mép giường. Nếu không phải vì chân Nhan Hạc còn đang bị thương, cô chắc chắn sẽ thản nhiên ngồi thẳng lên đùi cô ấy.
Khoảng cách đột nhiên thu hẹp, mùi hương nhàn nhạt từ nước hoa trên người Lộc Hữu Thanh khẽ len vào khứu giác, khiến toàn thân Nhan Hạc khựng lại. Cái cổ mà chính cô vừa đem ra cho người ta nhìn ngắm, ngay giây tiếp theo đã bị ôm chặt trong vòng tay kia.
Một tay Lộc Hữu Thanh giữ lấy cổ cô, tay kia thì tỉ mỉ lau đi vết son còn in lại. Đôi mắt chăm chú quan sát từng đường nét trên chiếc cổ trắng ngần, giọng nói khe khẽ mang theo ý xin lỗi:
“Xin lỗi... chị không ngờ bác sĩ sẽ tới.”
“Biết chứ. Nếu chị biết bác sĩ sẽ đến, thì hẳn đâu chỉ đơn giản hôn ở cổ thôi.” Nhan Hạc bực bội đáp lại.
Lộc Hữu Thanh sững người, rồi không nhịn được bật cười. Cô hoàn toàn chẳng có chút xấu hổ nào khi bị đoán trúng tâm tư. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da mảnh mai nơi cổ Nhan Hạc, chạm mà như không chạm, tựa chuồn chuồn lướt nước.
Cổ vốn là nơi nhạy cảm nhất. Giờ phút này lại bị mơn trớn từng chút một, Nhan Hạc như cảm thấy mỗi tấc da dưới đầu ngón tay kia đều run rẩy. Hàng mi khẽ rung, cổ họng nghẹn lại, nàng căng thẳng đến mức phải nuốt khan. Động tác ấy, từng nhịp, lại rơi ngay vào lòng bàn tay Lộc Hữu Thanh.
Cô khẽ cười, ngón tay trỏ vẽ vòng trên làn da, từng chút một di chuyển. Khi ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia cười mập mờ, mà tà váy dài cũng khẽ đong đưa theo gió.
Nhan Hạc cuối cùng chịu không nổi. Không chỉ vì ánh mắt nóng bỏng, mà còn vì cảm giác trống trải, hẫng hụt trong lòng khi bị bao vây. Cô vội đưa tay giữ chặt cổ tay Lộc Hữu Thanh, quay đầu đi không dám nhìn thẳng, giọng run rẩy:
“Đủ... đủ rồi.”
Giọng cô khàn đặc. Cổ bị siết trong lòng bàn tay khiến mỗi lời nói phát ra đều ma sát vào da thịt, để lại những gợn sóng len lỏi vào tim, khiến cô run lên từng đợt.
Nhan Hạc dùng sức, kiên quyết gạt bàn tay kia ra.
Mùi hương nồng nàn cũng tan loãng dần. Luồng hơi thở bị khóa chặt rốt cuộc thoát ra ngoài, cô cúi đầu, khẽ thở dốc. Ngực phập phồng, đôi môi khô khốc mím lại, như thể muốn giấu đi sự hỗn loạn trong lòng.
Thế nhưng, khoảng cách giữa cả hai vẫn chẳng hề xa ra. Từ trên cao, Lộc Hữu Thanh nhìn xuống, đem tất cả biến đổi trong vẻ mặt Nhan Hạc thu gọn vào đáy mắt. Trong con ngươi, ánh sáng càng lúc càng trở nên thâm trầm.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Lâu đến mức, khi hơi thở của Nhan Hạc dần ổn định, cô vẫn không nghe được bất kỳ phản ứng nào từ Lộc Hữu Thanh. Ngay cả tiếng hít thở của cô ấy cũng như bị nuốt mất trong không khí.
Nếu không phải cổ tay kia vẫn còn trong tay mình, hơi ấm từ làn da vẫn truyền đến rõ rệt, Nhan Hạc thậm chí đã nghĩ người trước mặt đã biến mất khỏi thế giới này rồi.
Nhan Hạc nghiêng đầu, mấy lọn tóc rơi xuống che đi nửa tầm mắt. Cô cố giấu đi nét mặt, khẽ ngẩng lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Lộc Hữu Thanh.
Ánh nhìn của Lộc Hữu Thanh chậm rãi lướt từ gương mặt cô xuống, dừng lại nơi hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau.
Lúc này Nhan Hạc mới phát hiện mình vẫn đang giữ lấy cổ tay đối phương, vội vàng buông ra.
Da của Lộc Hữu Thanh trắng nõn, mềm mịn, chỉ cần chạm nhẹ cũng dễ để lại dấu vết. Vừa rồi Nhan Hạc dùng hơi nhiều sức, trên cổ tay cô đã in hằn vài vết đỏ rõ rệt. Nhìn thấy vậy, Nhan Hạc cuống quýt cất lời:
“Xin... xin lỗi. Hình như em đã dùng sức quá mạnh.”
Lộc Hữu Thanh cúi mắt nhìn vết hằn trên cổ tay mình. Làn da trắng mịn bị mấy vết đỏ quấn quanh, trông có chút chói mắt, vậy mà khoé môi cô lại khẽ cong lên, tựa hồ hài lòng với “dấu ấn” mà Nhan Hạc để lại.