Chương 17

“Có lúc càng cố nhớ thì càng khó. Thà cứ để nó thuận theo tự nhiên, có khi mới là tốt nhất.”

Những ngày nằm trên giường bệnh thật dài đằng đẵng. Thời gian của cô gần như chỉ xoay quanh sự hiện diện của Lộc Hữu Thanh. Theo nhịp trôi của từng ngày, móng tay Nhan Hạc cũng dần dài ra. Những khi buồn chán, cô thường lấy chúng ra nghịch ngợm.

Lộc Hữu Thanh thấy vậy, liền nhíu mày, nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm ấy. Cô cúi xuống, buộc Nhan Hạc phải nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt sâu thẳm, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng lời thốt ra lại khiến Nhan Hạc bất giác run lên:

“Cứ tiếp tục thế này... thì A Hạc, chị sẽ thật sự trói tay em lại đấy.”

Hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt đen láy. Nhan Hạc không rõ vì sao, nhưng linh cảm mách bảo rằng Hữu Thanh không hề dọa suông. Cô vội rụt cổ lại, liên tục gật đầu.

Nhưng dường như chẳng tin vào sự tự giác của Nhan Hạc, Lộc Hữu Thanh vẫn giữ chặt bàn tay ấy, rút từ ngăn kéo ra một chiếc bấm móng. Từng ngón tay của Nhan Hạc được cô nâng lên, cẩn thận tỉa tót. Động tác nghiêm túc, chuyên chú, như thể đây là một việc hệ trọng nào đó.

Tấm rèm cửa hé mở một nửa. Ánh nắng xuyên qua, rải xuống bóng dáng Lộc Hữu Thanh. Tựa hồ ngay cả ánh sáng cũng lưu luyến cô, bao bọc lấy thân hình ấy bằng sự dịu dàng, khiến từng sợi tóc rủ xuống bờ vai cũng ánh lên một tầng sáng nhạt.

Hôm nay, cô mặc áo sơ mi trắng bên trong, khoác ngoài là chiếc áo vest vì trong phòng vẫn mở điều hòa lạnh. Hai khuy áo trên sơ mi được tháo ra, để lộ làn da trắng mịn nơi xương quai xanh. Nhan Hạc chỉ lướt mắt qua, đã vội vàng dời đi, không dám nhìn lâu.

Cô lặng lẽ cúi đầu, để ánh nhìn dừng lại trên gương mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hữu Thanh. Nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt ấy cứ như có ma lực, khiến lòng cô khẽ rung động. Một thứ cảm giác bình yên kỳ lạ dâng lên.

Từ những ngón tay đan xen nơi lòng bàn tay, như có một ngọn lửa vô hình chầm chậm lan ra, cuối cùng thiêu đốt nơi trái tim vốn vẫn còn trống rỗng của Nhan Hạc.

Động tác cắt móng tay của Lộc Hữu Thanh dần chậm lại, rồi hẳn dừng hẳn. Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Nhan Hạc đang nhìn sang.

Trong đôi mắt trong veo kia phản chiếu bóng dáng cô, hàng mi khẽ run, cặp đồng tử nâu sẫm như chứa thứ gì đó đủ khiến người khác rung động.

Không kìm được, Lộc Hữu Thanh cúi người xuống. Bàn tay đang nắm lấy tay Nhan Hạc liền siết chặt, ngón tay thon dài len vào kẽ ngón tay cô, đan chặt, chẳng chừa lấy một khoảng trống.

Nhan Hạc bị hành động bất ngờ ấy dọa đến giật mình, vô thức ngả người ra sau, lưng dán chặt vào thành giường. Ngay trước mặt nàng là Lộc Hữu Thanh với vẻ đẹp đến mức khiến tim gan chao đảo, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau, ánh mắt quấn chặt.

Không khí trong phòng dần nóng lên, trở nên đặc quánh, mỗi nhịp hít thở cũng nhuốm hơi nóng khó cưỡng. Khoảng cách như bị rút ngắn, Nhan Hạc có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở của Lộc Hữu Thanh hòa cùng nhịp tim loạn nhịp của chính mình, dường như sắp nổ tung trong l*иg ngực.

Lộc Hữu Thanh khẽ rủ mi, hàng mi dài khẽ run. Ánh mắt cô dừng lại nơi bờ môi mềm mại của Nhan Hạc, ánh nhìn trở nên tối lại, rồi nàng chậm rãi nghiêng người phủ xuống.

Cả thân thể Nhan Hạc cứng đờ, vô thức nắm chặt lấy cổ tay mình, toàn thân căng thẳng. Giây tiếp theo, cô cảm thấy có thứ gì mềm mại lướt nhẹ qua khóe môi. Tựa như luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, tê dại, siết chặt thần kinh, khiến nàng không kìm được khẽ run rẩy. Bàn tay đưa lên theo phản xạ, thân thể cũng vô thức lùi về phía sau, nhưng ngay sau đó lại bị người ôm trọn vào lòng.

Không rõ là hụt hẫng hay nhẹ nhõm, Nhan Hạc chỉ thấy sợi dây căng chặt trong tâm trí từ lúc Lộc Hữu Thanh tiến lại gần bỗng dưng buông lỏng. Cô thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn những sợi tóc lòa xòa bên má Hữu Thanh, trong lòng dấy lên thắc mắc — sao lúc nãy cô ấy không hôn xuống? Nhưng rồi lại tự phản bác chính mình: chẳng lẽ bản thân lại mong đợi điều đó?

Trong vòng tay ôm ấp, Lộc Hữu Thanh ngước đôi mắt trong trẻo nhìn vào khoảng trống sau lưng Nhan Hạc. Bàn tay đang đan chặt kia ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, dính chặt lấy nhau, như giam cầm cả trái tim cô. Bàn tay còn lại siết chặt đến mức các đầu ngón tay trắng bệch.

Giờ vẫn chưa được... sẽ làm A Hạc sợ mất.

Trong căn phòng, không ai mở lời, chỉ có nhịp thở của cả hai vang bên tai. Sắc hồng từ vành tai Nhan Hạc lan dần xuống, hơi thở của Lộc Hữu Thanh phả bên tai như bị khuếch đại, chiếm trọn mọi giác quan. Ngực áp ngực, nhịp tim dần hòa làm một, đập rộn ràng như muốn phá tan tĩnh lặng.