Nỗi đau này không chỉ đến từ thể xác, mà như dội ra từ tận linh hồn. Nhan Hạc đau đến run rẩy toàn thân, cơn nhức nhối dày vò khiến cô chẳng phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Chỉ mơ hồ cảm thấy một sự dịu dàng vô hình đang chạm đến mình. Tiếp đó, cơn đau tưởng như vỡ òa trong đầu lại dần dần rút đi, để lại cho cô sự ấm áp hiếm hoi. Trong vô thức, Nhan Hạc níu chặt lấy cảm giác ấy, mong nó có thể kéo dài thêm chút nữa.
Trong phòng, ánh đèn vàng dịu phủ xuống góc giường, rọi sáng gương mặt thanh tú trắng mịn của Lộc Hữu Thanh. Trên đó là vẻ lo lắng, đôi mày khẽ nhíu lại.
Cả hai tay cô nhẹ nhàng xoa lên trán Nhan Hạc, giọng nói vang lên mềm mại đến lạ thường, như cơn mưa xuân đầu mùa, chậm rãi bao phủ và xoa dịu cơn đau.
“Không sao đâu, A Hạc. Có chị ở đây, có chị bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu... không sao đâu...”
Người phụ nữ trong vòng tay khẽ nhíu mày, nhưng rồi dần dần giãn ra, tiếp tục chìm sâu trong giấc ngủ. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay trái của Lộc Hữu Thanh cũng dần mất đi sức lực, rơi xuống chăn.
Lộc Hữu Thanh đưa tay nắm lấy, khẽ kéo tay cô về phía mình. Ánh mắt dừng lại trên gương mặt ngủ yên của Nhan Hạc, khóe môi cô chậm rãi cong lên, một nụ cười thỏa mãn, trong đôi mắt ánh lên sự dịu dàng lẫn sâu lắng.
Ngón tay cô mơn man nơi lòng bàn tay Nhan Hạc, như muốn ma sát đến mức khiến làn da kia rách ra, để dòng máu hòa vào nhau.
Cô siết chặt bàn tay ấy, rồi từ tốn đặt lên gò má mình, tham lam cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của người trong mộng. Ánh nhìn chất chứa đầy tình cảm giấu kín, cuối cùng không còn bị kìm nén nữa. Trong đôi mắt hướng về Nhan Hạc là tình yêu không cho phép khước từ, xen lẫn cả sự cố chấp.
Nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra trong ngày hôm nay, Lộc Hữu Thanh vẫn cảm thấy mơ hồ, như đang sống trong một giấc mộng không thật. Cô nhớ đến nụ cười, dáng vẻ ngượng ngùng của Nhan Hạc – có chút rụt rè, nhưng lại đáng yêu đến lạ. Đó là dáng vẻ mà đã lâu lắm rồi cô không còn được nhìn thấy nữa.
Ánh mắt Lộc Hữu Thanh khóa chặt trên gương mặt say ngủ kia. Tình cảm dâng trào dữ dội đến mức không thể giấu nổi. Cô run rẩy thở ra một hơi, rồi không kiềm chế được mà cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn run rẩy vào lòng bàn tay Nhan Hạc.
“Nếu có thể... em có thể mãi mãi đừng nhớ lại ký ức không?”
Nếu có thể, chị mong em vĩnh viễn giữ được dáng vẻ trong trẻo này.
A Hạc, chị yêu em.
Không ai có thể yêu em hơn chị.
Trong vụ tai nạn, chiếc xe đâm vào Nhan Hạc từ phía bên phải. Vì thế, đa số vết thương tập trung ở nửa người bên phải – đặc biệt là cánh tay và chân phải. Bên trái cơ thể chỉ là vài vết trầy xước nhỏ, không cần băng bó nhiều.
Nặng nhất chính là ở chân phải. Có lẽ khi tai nạn xảy ra, cô đã bị một vật nhọn rạch trúng. Nhan Hạc từng liếc qua bức ảnh bác sĩ đưa: một vết thương dài gần hai mươi phân kéo dài từ đùi xuống ngang bắp chân, da thịt lật ra đến rợn người. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình, mồ hôi lạnh toát sống lưng, huống chi là cảm nhận nỗi đau thật sự.
Vết thương ở chân vẫn còn trong quá trình băng bó, cô gần như không thể xuống giường, nếu cố gắng cử động chỉ khiến vết thương rách ra. Những ngày này, Nhan Hạc hoàn toàn bị “cố định” trên giường bệnh.
Cuộc sống trở nên buồn tẻ và ngột ngạt. Vì thế, cô đơn giản bảo Lộc Hữu Thanh kể lại chuyện xưa của hai người.
Lộc Hữu Thanh kể rất nhiều, rất tỉ mỉ – đa phần đều là những mẩu chuyện vụn vặt từ thuở mười tám tuổi, những tháng ngày cấp ba ngây ngô. Ấy vậy mà Nhan Hạc lại say sưa lắng nghe. Trong từng lời kể, cô như ghép lại được hình ảnh của hai thiếu nữ tuổi xuân, vô tư và rực rỡ.
Chỉ là... trong niềm vui xen lẫn, nơi sâu thẳm trái tim cô vẫn lẩn khuất một chút phức tạp khó gọi thành tên.
Những câu chuyện được Lộc Hữu Thanh kể lại, qua trí tưởng tượng của mình mà Nhan Hạc cố gắng chắp ghép vào trong ký ức. Cô từng thử nhiều lần, muốn tìm một chút mảnh vụn nào đó để liên kết, mong có thể nhớ ra được đôi phần. Nhưng bất luận thế nào, trong đầu cô vẫn hoàn toàn trống rỗng, dường như ngoài việc trùng tên, bản thân cô chẳng có chút liên hệ nào với những ký ức mà Lộc Hữu Thanh kể.
Nói rằng không buồn thì chắc chắn là dối lòng. Rõ ràng đó đều là những chuyện giữa hai người, vậy mà trong cảm nhận của cô, tựa như mình chưa từng tham dự vào. Nhưng việc khôi phục trí nhớ vốn chẳng thể gấp gáp, bác sĩ từng dặn: