Sau khi dỗ dành được Lộc Hữu Thanh, thời gian đã bước sang đêm khuya. Cô tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn vàng mờ nơi đầu giường Nhan Hạc.
Ánh sáng vàng dịu rọi xuống góc chăn, qua khe sáng nhàn nhạt, Nhan Hạc lặng lẽ nhìn sang phía sofa không xa. Kỳ lạ thay, trong lòng lại thấy yên ổn hơn. Cô rúc đầu vào chăn, lén dõi theo bóng dáng người phụ nữ trên sofa.
Cô ở trong sáng, còn Lộc Hữu Thanh ở trong tối. Từ góc nhìn này, cô không thể thấy rõ dáng hình kia, thậm chí ngay cả đường nét chiếc sofa cũng mờ mịt. Nhưng Nhan Hạc biết rõ — cũng giống mình, Lộc Hữu Thanh vẫn chưa ngủ.
“Lộc Hữu Thanh...” Cô vùi trong chăn, giọng nói bị ngăn lại nên nghe mơ hồ: “Chúng ta... rốt cuộc quen nhau thế nào vậy?”
Tiếng vải cọ xát khẽ vang lên từ phía xa, như thể có người vừa trở mình. Dù chẳng nhìn thấy, Nhan Hạc vẫn cảm giác rõ rệt ánh mắt Lộc Hữu Thanh đang rơi trên mình. Tự dưng tim cô căng lên một nỗi hồi hộp khó tả.
“Em muốn biết sao?” Giọng Lộc Hữu Thanh vang lên, lạnh nhạt mà không rõ ẩn chứa cảm xúc gì.
“Đương nhiên là muốn biết.”
Trong không gian tĩnh lặng, giọng Nhan Hạc chậm rãi vọng lại, từng chữ từng chữ len vào tai Lộc Hữu Thanh. Cô khép nửa mắt, cả người hòa vào bóng tối, như thể đang chìm dần vào một biển ký ức xa xăm.
Bảy năm trước, cả hai đều mới mười tám tuổi. Cùng học một trường, thậm chí là chung một lớp. Thế nhưng vì nhiều lý do khác nhau, suốt một năm học lớp mười một, hai người gần như không hề có chút giao tiếp nào, thậm chí còn chẳng mấy khi chạm mặt.
Lộc Hữu Thanh thì vẫn biết Nhan Hạc. Con gái của Nhan Tố Dịch, vị tiểu thư của tập đoàn Nhan thị, tương lai được định sẵn là người kế thừa. Đi đến đâu cũng có người quen biết, hoàn toàn không phải người cùng một con đường với cô.
Mọi chuyện thay đổi, bắt đầu từ đêm tiệc mùa hè năm đó. Là tiểu thư nhà họ Nhan, tất nhiên Nhan Hạc bị Nhan Tố Dịch ép phải xuất hiện ở bữa tiệc.
Nhan Tố Dịch vốn dĩ đưa con gái đến buổi tiệc chỉ để cho cô quen mặt với những nhân vật quan trọng của các tập đoàn lớn. Sau khi dẫn Nhan Hạc đi chào hỏi từng người một xong, liền buông tay, để mặc cô được tự do.
Nhan Hạc như chú chim vừa được thả khỏi l*иg, kéo theo chiếc váy dạ hội dài thướt tha, lang thang trong khu vườn sau buổi tiệc. Giờ này, hầu hết mọi người đều bận rộn giao tiếp trong sảnh tiệc, phía sau vắng lặng đến dễ chịu. Tiếng ve, tiếng chim quyện trong làn gió đêm man mác, đem đến sự mát lành, như thể có một tấm màn cách biệt hoàn toàn sự ồn ào náo nhiệt trong nhà.
Và chính tại nơi yên tĩnh, thoải mái ấy — Nhan Hạc trong bộ váy dạ hội đã tình cờ chạm mặt Lộc Hữu Thanh, cũng trong một bộ lễ phục lộng lẫy.
“Lúc đó, em có nói gì không?” Nhan Hạc nghe rất chăm chú, cảm giác vừa trống rỗng trong đầu, vừa được lắng nghe câu chuyện về chính mình kỳ lạ đến mức giống như đang có ai lấp đầy những khoảng trống trong ký ức.
“Tất nhiên là có.” Lộc Hữu Thanh khẽ cười: “Hơn nữa, những lời em nói, chị vẫn luôn ghi nhớ.”
Lời đáp khiến lòng hiếu kỳ của Nhan Hạc lập tức bị khơi dậy. Cô nôn nóng:
“Vậy... em đã nói gì?”
Khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Lộc Hữu Thanh bất giác cong thành một nụ cười, rồi cô chậm rãi mở miệng:
“Em nói... “Chị thật xinh đẹp, em có thể làm bạn với chị không?”.”
Nhan Hạc lập tức cứng người. Cô chôn mặt vào chăn, hồi lâu chẳng thốt ra được lời nào. Chỉ còn tiếng cười nhẹ của Lộc Hữu Thanh vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như xuyên qua khoảng không mà rơi thẳng vào tai cô. Thậm chí, Nhan Hạc còn có thể tưởng tượng rõ ràng biểu cảm nghiêm túc đến đáng ghét của đối phương khi nhắc lại. Mặt cô bất giác ửng đỏ, lưỡng lự thật lâu, cuối cùng mới lợi dụng bóng đêm để đánh bạo hỏi nhỏ:
“Lúc đó em thật sự nói như vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Lộc Hữu Thanh trả lời không chút do dự, thân người khẽ động, vải vóc sột soạt trong bóng tối: “Chuyện ấy, em nhớ rất rõ. Chỉ là bây giờ vì mất trí nhớ nên mới quên thôi.”
Nhan Hạc không hỏi thêm nữa. Cô khép mắt lại, mặc cho trí tưởng tượng vẽ ra bức tranh dựa trên lời kể của Lộc Hữu Thanh. Con người khác loài vật ở chỗ biết tưởng tượng — có thể phác họa cả một cảnh tượng chưa từng in hằn trong ký ức, thậm chí còn tự bồi đắp thêm chi tiết. Càng hình dung, khung cảnh càng rõ ràng. Càng nghĩ, lòng càng dậy lên cảm giác ngượng ngùng.
“Rồi... sau đó thì sao? Chị đã trả lời thế nào?” Nhan Hạc hấp tấp lắc đầu, cố xua đi những hình ảnh ấy khỏi tâm trí, đến mức suýt khiến mình đau đầu.