Chương 13

Ánh nhìn của Lộc Hữu Thanh dịu dàng đến mức như có thể tan chảy, từng giọt từng giọt rót vào đáy mắt Nhan Hạc.

“Ngủ trên sofa quả thật hơi bất tiện... nhưng nếu A Hạc chịu bù đắp cho chị, có lẽ chị sẽ ngủ rất ngon.”

Nhan Hạc ngẩng lên, trong lòng bỗng dấy lên một linh cảm chẳng lành.

“Bù đắp... cái gì?”

Khóe môi Lộc Hữu Thanh cong lên, đôi mắt chạm thẳng vào ánh nhìn run rẩy kia, khẽ mấp máy môi:

“Chị muốn A Hạc...”

Câu nói bỗng nghẹn lại giữa chừng. Không hiểu vì sao, bóng dáng Nhan Hạc đang thấp thỏm trước mặt lại bất chợt chồng khớp với một ký ức cũ trong trí nhớ cô.

Trong khung cảnh tối tăm, người phụ nữ tóc rối bời, đôi mắt đỏ ngầu vằn máu nhìn cô chằm chằm. Từng chữ lạnh lẽo thốt ra từ kẽ răng, như lưỡi dao bọc băng đâm thẳng vào tim cô:

“Lộc Hữu Thanh, chị khiến tôi thấy ghê tởm.”

Ghê tởm sao?

Ngón tay Lộc Hữu Thanh siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, mu bàn tay nổi hằn gân xanh. Ký ức loang qua như mũi dao bén, xé rách trái tim, làm nụ cười trên gương mặt cô khựng lại.

Nhan Hạc nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Lộc Hữu Thanh mà không khỏi bối rối. Vì ngược sáng, cô chẳng thể thấy rõ ánh mắt kia, định cất lời hỏi, thì đối phương đã nhanh chóng lên tiếng.

“A Hạc, ôm chị đi.”

“Gì cơ?” Lời chuyển hướng đột ngột khiến Nhan Hạc không kịp phản ứng.

“Ôm chị một cái. Bù đắp cho chị... chỉ cần thế thôi, được không?” Lộc Hữu Thanh vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng trong nụ cười ấy, Nhan Hạc lại hiếm hoi nhìn thấy sự gượng gạo và thoáng vị đắng cay.

“Chỉ là ôm thôi sao?” Nhan Hạc vô thức thở phào. Bầu không khí giữa hai người khi nãy khiến cô cứ ngỡ Lộc Hữu Thanh sẽ đòi một nụ hôn. May mà mình đã nghĩ quá xa.

Không hiểu vì sao, cái cảm giác mập mờ trong phòng vừa rồi bỗng tan biến. Gió mát từ máy điều hòa lặng lẽ thổi xuống, khiến Nhan Hạc thấy lạnh sống lưng.

“Được.” Cô gật đầu. Nếu chỉ là một cái ôm, cô tất nhiên không nỡ từ chối. Nói xong, cánh tay trái của cô mở ra, ánh mắt dừng lại nơi Lộc Hữu Thanh.

Lộc Hữu Thanh nghiêng người, chậm rãi dựa vào vòng tay Nhan Hạc, tựa đầu lên vai cô, không kìm được mà khẽ cọ vào. Đôi tay vẫn luôn siết chặt cuối cùng cũng buông lỏng, vòng lấy eo Nhan Hạc, run rẩy cảm nhận hơi ấm từ thân thể ấy. Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, thiêu đốt vành tai Nhan Hạc.

“A Hạc, đừng rời xa chị... được không?” Giọng cô khàn khàn, gần như là lời khẩn cầu. Như một kẻ lạc bước nơi sa mạc khô cạn, cuối cùng chạm được vào ốc đảo cuối cùng, không cam lòng buông bỏ.

Khác hẳn với những lần trước, Nhan Hạc nghe thấy trong giọng nói ấy một tình cảm dày đặc, mãnh liệt như sóng cuộn, như cuồng phong. Ngực cô bỗng nghẹn chặt, nặng nề tựa như bị đè ép bởi hàng trăm cân, khó mà hít thở.

Cô không rõ trong quãng thời gian ngắn ngủi này, rốt cuộc Lộc Hữu Thanh đã trải qua điều gì. Trong mảnh ký ức rời rạc, cô chỉ có thể nghĩ rằng có lẽ đối phương nhớ lại cảnh tượng lúc mình gặp tai nạn, nên mới sinh ra nỗi sợ hãi đến thế.

Người mình yêu rơi vào tai nạn, cho dù sau đó không bị thương quá nặng, nhưng khoảnh khắc tuyệt vọng và đau đớn ấy đâu dễ dàng phai nhạt chỉ vì lời an ủi.

Nghĩ vậy, Nhan Hạc giơ tay trái ôm chặt lấy cô, khẽ vỗ lưng như muốn xoa dịu. Hình ảnh ban ngày dường như đảo ngược: lúc này, chính cô ghé sát tai Lộc Hữu Thanh, nói ra lời an ủi còn lúng túng nhưng chân thành.

“Đừng sợ. Yên tâm đi, en sẽ không sao đâu. Em hứa với chị, sẽ không để chuyện đó tái diễn.”

Đôi tay đang vòng sau lưng cô bỗng siết chặt, túm lấy vạt áo Nhan Hạc. Trong vùng tối nơi cô không nhìn thấy, đôi mắt Lộc Hữu Thanh đã nhuộm đỏ vì cảm xúc dâng trào. Cô khép mắt, khẽ dụi vào làn da mịn màng nơi cổ Nhan Hạc, tham lam hít lấy hơi thở sống động từ cơ thể ấy.

“Thật sao?” Cô vẫn chưa chịu buông, giọng run run truy vấn.

“Đương nhiên.” Nhan Hạc đáp. Dù chính bản thân cô cũng không biết tai nạn kia vì sao xảy ra, nhưng thái độ vẫn phải dứt khoát.

A Hạc, thật ngoan.

Dù chẳng nhớ được gì, dù quên sạch tất cả, thế mà cô vẫn đồng ý với lời thỉnh cầu của mình... Thật ngoan.

Lộc Hữu Thanh khẽ nghiêng đầu, dấu nụ cười nhạt nơi khóe môi trong mái tóc rơi xuống của Nhan Hạc. Chính Nhan Hạc cũng không hề biết, nếu khi nãy không nghe thấy câu trả lời kia, bản thân Lộc Hữu Thanh sẽ làm ra chuyện gì. Mà ngay cả cô, cũng không dám chắc mình sẽ kiểm soát được.