Chương 10

Phòng bệnh với những gam màu đơn điệu khiến không khí càng thêm nghiêm trang. Khi chỉ còn lại một mình, cảm giác trống rỗng và hoang mang lại dâng lên, đè nặng trong l*иg ngực.

Ánh mắt cô dừng lại nơi phòng tắm không xa. Tiếng nước từ vòi sen vọng ra, hòa vào bầu không khí tĩnh lặng, bất giác xoa dịu phần nào sự bất an trong lòng Nhan Hạc.

Nhan Hạc nghĩ thầm, cô và Lộc Hữu Thanh đã quen nhau bảy năm, bên nhau sáu năm, thậm chí còn từng cầu hôn. Tình cảm giữa hai người hẳn là sâu đậm lắm.

Thế nhưng, trong lòng cô vẫn thấy có điều gì đó kỳ lạ. Cô giơ tay trái lên, dưới ánh đèn, vết hằn ở gốc ngón giữa vô cùng rõ ràng, như một dấu ấn chói mắt.

Nếu chiếc nhẫn đó có ý nghĩa quan trọng đến vậy, vì sao bây giờ nó lại không còn trên tay cô?

Cô khát khao biết được tất cả, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ ký ức của mình không thể phục hồi trong ngày một ngày hai. Vùng trống rỗng trong tâm trí vẫn khiến cô bất an. May thay, âm thanh nước chảy từ phòng tắm văng vẳng, ít nhiều xua đi cảm giác cô đơn. Cô tự nhủ, tối nay... Lộc Hữu Thanh hẳn sẽ ở lại bên cạnh mình.

Hẳn là... sẽ ở lại.

Mang theo những suy nghĩ mông lung ấy, chẳng mấy chốc đã trôi qua hơn nửa tiếng.

“Cạch.”

Cửa phòng tắm bật mở. Nhan Hạc ngẩng lên, liền bắt gặp dáng hình bước ra. Lộc Hữu Thanh với gương mặt trong sáng, toàn thân phảng phất làn hơi nước mờ ảo. Trên người cô là chiếc váy ngủ giản dị, để lộ từng khoảng da thịt trắng ngần. Vừa nghiêng đầu lau tóc, vẻ thanh lệ nơi cô vẫn không thể che giấu. Tựa như từ trong bản năng, cô luôn khiến ánh nhìn người khác dừng lại trên mình.

Lộc Hữu Thanh lau tóc đến khi còn hơi ẩm rồi đi về phía giường. Theo bước chân cô, hương thơm dịu mát và mùi dầu gội phảng phất lan ra. Nhan Hạc không ghét mùi hương ấy, chỉ là mỗi lần hít vào, tim cô lại run lên khe khẽ.

Cô lấy máy sấy, đứng cách Nhan Hạc không xa, cúi đầu, ngón tay thon dài tùy ý vén tóc, sấy khô từng lọn.

“Có muốn ăn chút hoa quả lót dạ không?” Hữu Thanh vừa cất máy sấy, tiện tay cầm lấy quả quýt bên cạnh, hỏi.

Buổi trưa Nhan Hạc ăn khá muộn, nên tối chưa dùng bữa. Lộc Hữu Thanh thì chỉ hâm nóng lại đồ ăn lúc trưa. Giờ đã khuya, cô sợ Nhan Hạc sẽ đói.

Chưa đợi đối phương trả lời, Lộc Hữu Thanh đã bóc một múi quýt, đưa đến bên môi cô, khóe miệng cong nhẹ, ánh mắt dịu dàng.

Hương thơm chua chua ngọt ngọt từ vỏ quýt thoảng qua chóp mũi. Nhan Hạc bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng, cắn lấy múi quýt, hàng mi khẽ rũ, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Trong đáy mắt Lộc Hữu Thanh thoáng hiện lên một cảm xúc khó gọi tên, nhưng rất nhanh cô đã che giấu. Vẫn kiên nhẫn bóc từng múi, một bên mỉm cười, một bên đưa từng múi quýt cho Nhan Hạc.

Càng ăn, Nhan Hạc càng có cảm giác bản thân giống một con thú nhỏ trong vườn bách thú, được người ta cẩn thận bón cho từng miếng. Nhất là khi bắt gặp ánh mắt cong cong ý cười của Lộc Hữu Thanh đang nhìn mình, cảm giác ấy lại càng rõ rệt.

Ăn xong một múi quýt, thấy Lộc Hữu Thanh còn định bóc tiếp, Nhan Hạc vội vàng ngăn lại:

“Chị hôm nay mệt rồi, để em làm cho.”

Nói rồi, cô khéo léo nhận lấy quả quýt đang bóc dở từ tay Lộc Hữu Thanh. Chỉ dùng một tay, cô hơi vất vả mới gỡ hết vỏ, sau đó gắp lấy một múi, đưa tới bên môi người kia, khẽ cười:

“Ăn đi.”

Ánh mắt Lộc Hữu Thanh thoáng hiện lên vài phần kinh ngạc, tim đập thình thịch. Cô bất giác nhớ lại đã bao lâu rồi hai người không có một khoảnh khắc thân mật, qua lại như thế này. Nhất thời, cô mải nghĩ đến mức quên cả cắn múi quýt trước mặt.

Nhan Hạc chờ mà không thấy động tĩnh, trong lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc.

Rất nhanh, Lộc Hữu Thanh kịp phản ứng. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay vén gọn vài lọn tóc vương trước mặt, rồi hơi nghiêng người, cắn lấy múi quýt ấy. Lớp vỏ mỏng bị răng cắn vỡ, nước quýt ngọt mát tràn ra, dọc theo ngón tay Nhan Hạc chảy xuống. Khi cô còn chưa kịp rụt tay về, đầu ngón tay đã bất ngờ bị một cảm giác ướt mềm nóng hổi bao lấy.

Ý thức vốn đã rối loạn của Nhan Hạc bỗng như ngừng lại. Cô giật mình rụt tay, nhưng nửa chừng lại cứng đờ, chẳng biết nên nắm chặt hay buông ra. Đành để nó buông thõng bên người, ngẩn ngơ nhìn Lộc Hữu Thanh, hai vành tai nóng bừng.

Thế mà Lộc Hữu Thanh vẫn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra:

“Ơ? Sao thế?”

Nhan Hạc cắn chặt răng. Nơi vừa bị đầu lưỡi chạm vào dường như còn vương lại một dòng điện mảnh, tê dại chạy dọc cánh tay khiến cả cánh trái của cô mất hết sức lực.