Chương 7: Anh ta đây là muốn ăn tay cô sao?

Cô đang ôm mặt đắm chìm trong nhan sắc của chính mình không thể dứt ra được thì chợt nghe thấy tiếng động ở cửa.

Ngu Túy quay đầu nhìn lại. Vị đại ca tối hôm qua cắn cô đã thay bộ hỉ phục kết hôn âm có chút âm u kia, mặc trênngười chiếc áo sơ mi lụa màu đen. Hai cúc áo trên cùng được mở. Trên người anh toát ra một kiểu khí chất công tử phong trần rất đặc biệt, lười biếng nhưng lại quý phái. Kết hợp với nhan sắc cực phẩm cùng vóc dáng đẹp như người mẫu nam, dù chỉ đứng đó không làm gì cũng đã là mười phần mị lực. Đủ làm một thứ thuốc phiện mê hoặc lòng người.

Ngu Túy chớp mắt, người vừa nãy còn dựa ở cửa đã bên ngay bên cạnh cô rồi. Mà cô cũng từ ghế trang điểm đã biến thành ngồi trên bàn trang điểm.

Mặc dù biết anh không phải là người, nhưng Ngu Túy vẫn kinh ngạc trước tốc độ phi nhân loại này.

[Hơn nữa vì sao anh ta lại đặt cô lên mặt bàn chứ?]

Ngu Túy co rúm người lại trượt dọc theo mép bàn xuống.

Ung Ly cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng ném ra một câu: "Đừng nhúc nhích."

Bị phát hiện ngay lập tức, Ngu Túy đứng hình.

"Đưa tay cho tôi." Ung Ly xòe tay ra.

Ngu Túy liếc nhìn bàn tay xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật đó, rồi lại ngó cái lọ nhỏ trên tay anh. Trong lọ bay ra mùihương thật kỳ lạ, cô rướn cổ liếc nhìn một cái. Chất lỏng sệt bên trong cực kỳ giống tương ướp đồ nướng.

[Anh ta đây là muốn ăn tay cô sao?]

[Còn muốn phết sốt ăn nữa?]

[Ý là vậy à?]

Ngu Túy vội giấu tay đi, nhưng lại bị anh túm lấy. Cô đang định liều mạng với anh thì cổ tay bỗng nhiên có cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Cô kinh ngạc nhìn anh hơi cúi đầu, phết. Không, bôi thuốc lên những vết hằn do bị trói để lại.

Vì quá kinh ngạc, tay cô run lên một chút.

"Đau à?" Ung Ly ngẩng mắt lên, ánh mắt vừa vặn chạm vào Ngu Túy.

[Ôi, cuộc đối mặt thật tệ hại này.]

Ngu Túy không tự nhiên dời mắt đi, vươn tay muốn cầm lọ thuốc trong tay anh: "Tôi tự mình làm được."

Ung Ly lùi lại. Dùng ngón tay không dính thuốc chạm vào trán cô, "biu" một tiếng đẩy ra: "Không được chạm vào."

[Không cho cô chạm vào, nhưng anh ta có thể bôi lên người cô, đúng không?]

Ngu Túy rụt tay lại, thôi vậy.

[Cô vẫn là đừng ngăn cản, lỡ lát nữa anh ta lại cắn cô một miếng thì sao?]

Trong quá trình bôi thuốc, Ngu Túy biết anh ta tên Ung Ly, là gia chủ hiện tại của nhà họ Ung. Cô cũng nói với anh rằng cái chết của ông Ung không liên quan đến cô, mà là do một người tên Hạ Ân đã vu oan cho cô.

Ngu Túy cũng không mong anh sẽ tin tưởng, dù sao thì tất cả mọi người đều không tin cô. Hơn nữa, anh còn không phải là người.

Bôi thuốc xong, Ung Ly đặt lọ thuốc lên bàn: "Xuống lầu ăn sáng chứ?"

Ngu Túy vừa “ừ” một tiếng, đã cảm thấy mình bị ôm lên. Tiếp đó tiếng gió vù vù bên tai. Cảnh vật trước mắt thay đổi nhanh đến mức khiến cô hoa cả mắt, doạ đến nỗi tay chân luống cuống ôm chặt lấy cổ Ung Ly.

[Chết tiệt, cô say xe rồi.]