Chương 4: Cô dâu nhỏ của tôi

Bên tai im lặng như tờ, Ngu Túy thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình.

Ngay khi cô tưởng sẽ không có ai trả lời, giọng nói kia nhẹ nhàng răn dạy cô: "Cô dâu tự mình vén khăn che mặt là không may mắn."

Ngu Túy thấy bóng đen trên khăn trùm đầu hơi đung đưa một chút, người kia cẩn thận chỉnh lại chiếc khăn bị cô làm lệch. Người nói chuyện với cô có chất giọng cực kỳ dễ nghe, hay đến mức khiến người ta thấy thấm vào tận xương tủy. Hơn nữa còn rất trẻ, không phải giọng của người lớn tuổi.

[Chẳng lẽ nhà họ Ung không chỉ tìm cô đến để kết duyên với ông cụ Ung đã khuất, mà còn tìm một thanh niên trẻ tuổi nữa sao?]

Trong đầu Ngu Túy bật ra một từ nhạy cảm bắt đầu bằng số 3. (Ám chỉ “tam giác” hay “ba người”)

[Chà, kết hôn âm cũng có thể có khẩu vị nặng đô đến vậy sao?]

[Mặc kệ, trước tiên phải giành lại tự do cái đã.]

[Trên đời này không ai muốn kết hôn với người chết, vậy thì người thanh niên có cùng cảnh ngộ với cô có thể trở thành đồng minh của cô.]

Ngu Túy nghĩ thế thì mặc kệ tấm khăn trùm đầu có che khuất không, đối phương có thể nhìn thấy nụ cười thân thiện của cô không, cô vẫn cong cong khóe mắt cười: "Anh trai nhỏ, anh có thể giúp tôi cởi trói không? Chúng ta có thể cùng nhau tìm cách trốn thoát."

Ngu Túy dựng tai lên nghe ngóng nhưng không thấy đối phương trả lời, cô lại nói thêm: "Anh không cần lo lắng chúng ta trốn thoát rồi sẽ bị nhà họ Ung chèn ép mà không thể sống nổi. Tôi có chút tiền tiết kiệm, tuy không nhiều nhưng nuôi sống hai chúng ta chắc chắn không thành vấn đề."

"Cô có thể nuôi tôi?" Chủ nhân của giọng nói nam thần tỏ vẻ hứng thú.

Ngu Túy liên tục gật đầu: "Anh giúp tôi cởi trói rồi cùng tôi trốn thoát. Tôi sẽ trả cho anh một khoản tiền lớn làm thù lao, thế nào?"

Trong lúc chờ đợi câu trả lời, Ngu Túy không dám thở mạnh.

[Nếu người đàn ông này không tin cô, hoặc tệ hơn là chạy ra ngoài gọi người nhà họ Ung tố cáo cô muốn bỏ trốn thì làm sao bây giờ?]

May mắn thay, dù người đàn ông không nói lời nào nhưng sợi dây trói trên tay chân cô lại được nới lỏng.

Ngu Túy khẽ hít một hơi.

[Lũ cặn bã kia đúng là trói cô như trói lợn chết vậy. Dây thừng cứ như muốn siết vào tận xương.]

[Đau chết đi được.]

Ngu Túy cử động cổ tay đang sưng tấy và tê dại, tạm thời chưa để ý vén khăn trùm đầu. Thế nhưng tầm nhìn bỗng nhiên bừng sáng lên, chiếc khăn che đầu bị người đàn ông từ từ vén lên.

"Cảm ơn." Ngu Túy nghiêm túc nói lời cảm ơn, trong lòng ấm áp ngước mắt nhìn về phía ân nhân.

[Trên đời này còn có tình người, còn có tình yêu đích thực. Tuy cô gặp phải lũ khốn nạn khá nhiều nhưng trên đời vẫn còn nhiều người tốt, giúp cô cởi trói còn giúp cô vén khăn trùm đầu. Thật...]

Cô nhìn thấy chiếc khăn trùm đầu cô dâu được từ từ vén lên, một bộ hỉ phục kiểu tình nhân giống hệt bộ hỉ phục làm đám cưới ma trên người cô. Hoa văn thêu bằng chỉ vàng trên vải đều là hoạ tiết rồng phượng mang điềm lành. Chữ"tốt" trong lòng Ngu Túy biến thành "chết tiệt" và tự động kéo dài.

Cô chầm chậm ngước hàng mi nhìn lên, trong đồng tử kinh hãi mở to của cô phản chiếu một khuôn mặt cực kỳ yêu nghiệt của người đàn ông.

Anh ta cong đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn cô, giọng nói từ tính mê hoặc đáp lại lời cảm ơn của cô: "Không cần cảm ơn."

Đôi lông mày xếch lên tới tận thái dương khẽ nhướng lên, nét tà khí chợt hiện: "Cô dâu nhỏ của tôi."