Hơn nữa, cái con tiện nhân kia còn trọng sinh sớm hơn cô. Cô ta hại chết gia chủ nhà họ Ung rồi lật ngược đổ tội cho cô, khiến lũ cặn bã kia đem cô đến nhà họ Ung làm cô dâu cho người chết sao?
[Chết tiệt, đồ khốn kiếp, đồ chó má!]
Ngu Túy muốn gầm lên gào thét như rồng.
[Mộ đều đã đào sẵn cho cô rồi, vậy Thiên Đạo kia còn giả vờ cho cô trọng sinh làm cái quái gì chứ?]
Kiếp trước sau khi chết, cô không đi đầu thai mà hóa thành một hồn ma. Cô tận mắt chứng kiến Hạ Ân hãm hại nhà họ Hạ và đám công tử nhà giàu kia thê thảm, cô còn cười một cách tàn nhẫn nữa chứ.
Ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng của Thiên Đạo.
Thiên Đạo nói rằng vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó, cô không có tư cách đầu thai. Nếu còn muốn làm người, cách duy nhất là cứu tất cả những người bị Hạ Ân hãm hại và giúp bọn họ vực dậy tinh thần. Như vậy Thiên Đạo có thể cho cô một cơ hội sống lại.
Cô còn đang nghĩ sau khi trọng sinh thề chết cũng không quay về nhà họ Hạ. Cô sẽ tìm cách thoát ly khỏi cha mẹ nuôi, tự mình sống thoải mái.
Thế nên cô đã cố gắng hết sức để kích hoạt lại tất cả những kẻ cặn bã đó.
Tính toán đủ đường nhưng không ngờ cô vậy mà lại ở trong một cuốn tiểu thuyết trọng sinh.
Trọng sinh xong cô vẫn chỉ là một nhân vật pháo hôi. Trong nguyên tác đã nói rõ, sau khi cô bị đưa đến nhà họ Ung bề ngoài là ở vậy thờ chồng đã khuất. Nhưng ngấm ngầm lại bị nhà họ Ung báo thù hành hạ. Chẳng lâu sau cô vì suy sụp tinh thần mà tự sát.
[Tự sát!]
[Cô lại phải chết trẻ một lần nữa.]
[Còn Hạ Ân thì sao?]
[Kiếp trước hại nhiều người như vậy, sau khi trọng sinh vẫn là bảo bối trong tim của mọi người. Vẫn cứ làm trời làm đất, muốn gì được nấy.]
[Thiên Đạo, đồ khốn nạn!]
Ngu Túy biến sự tiếc nuối và phẫn uất thành sức mạnh. Cô định hất tung chiếc khăn trùm đầu đang chắn tầm nhìn ra thì có người nắm lấy cằm cô, ngăn hành động của cô lại. Ngón tay của người đó như tuyết rơi trên da, lạnh buốt thấu vào tận xương.
Ngu Túy hơi hoảng.
[Trong phòng ngoài cô ra còn có người khác sao? Không đúng, phải nói là còn có người sống sao?]
[Chẳng phải nói đối tượng kết hôn ma của cô là ông cụ gia chủ nhà Ung đã qua đời sao? Chẳng lẽ là ông cụ nhập hồn vào xác sống lại rồi?]
Ngu Túy nuốt nước bọt, rụt rè thử lên tiếng. Giọng cô lí nhí: "Ông Ung, là ông à?"