Ngu Túy nhìn thấy người bạn đồng hành của mình trong đám đông, đó là Mạnh Kỵ – nam phụ trong bộ phim ngược luyến cẩu huyết "Cô ấy có mùi của ông hàng xóm" đang ăn khách trên đài Phì Tràng gần đây. Mạnh Kỵ là người đầu tiên “cắm sừng" nam chính, sau đó lại "cắm sừng" cả nữ chính.
Mạnh Kỵ thực ra đã ra mắt từ rất lâu nhưng luôn không có tiếng tăm gì, mãi đến khi đóng bộ phim cẩu huyết khét lẹt này mới hơi nổi.
Anh ta đang nói chuyện với trợ lý, ngẩng đầu nhìn Ngu Túy một cái, sau đó lững thững đi tới: "Ngu Túy phải không? Cứ gọi tôi là thầy Mạnh được rồi."
Ngu Túy cười gượng giả tạo một cái, không nói gì.
Anh ta lại ngồi phịch xuống, đặt tay lên lưng ghế phía sau cô. Chân vắt chữ ngũ một cách tùy tiện, bàn chân còn đắc ý khẽđung đưa hất lên xuống: "Tôi nghe nói cô nghèo lắm, sao hôm nay lại ngồi xe sang đến vậy?" Anh ta tự cho là hài hước cười hai tiếng: "Không phải là được đại gia bao… Chết tiệt!"
Bị hắt nguyên cốc nước vào mặt, Mạnh Kỵ nhảy dựng lên. Trợ lý của anh ta hét toáng lên đòi khăn giấy, đòi chuyên gia trang điểm dặm lại. Các nhân viên xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn về phía họ.
"Thật xin lỗi, thầy Mạnh." Ngu Túy đặt cốc nước xuống, vẻ mặt áy náy: "Chúng ta trước đây cũng không quen biết, anh lại đột ngột chạy đến hỏi tôi có thể làm đại gia bao anh không. Hơi làm tôi giật mình cho nên tay trượt một chút."
"Cô!" Mạnh Kỵ tức giận trợn mắt.
Ngu Túy nở một nụ cười thấu hiểu: "Tôi hiểu mà, thầy Mạnh. Anh là người giữ thể diện. Anh thấy tôi đi xe sang nên cũng muốn đi nên chạy đến đây tự tiến cử bản thân mình. Kết quả suýt làm tôi buồn nôn đến mức run cả tay. Chuyện này, tôi nhất định sẽ không nói với ai đâu."
Các nhân viên vây quanh đồng loạt nhìn Mạnh Kỵ đang tái xanh mặt.
"Mấy người đừng nghe cô ta nói bậy!" Mạnh Kỵ cố gắng giải thích: "Tôi chỉ là thắc mắc sao một người vô danh tiểu tốt như cô ta lại đi được xe sang, nên mới tò mò hỏi thôi!"
Ngu Túy rút hai tờ giấy ăn từ hộp khăn giấy trong tay trợ lý của Mạnh Kỵ, lau tay xong. Vừa lau vừa giẫm thẳng lên chân Mạnh Kỵ. Nghe thấy Mạnh Kỵ kêu thảm thiết, cô che miệng giả vờ hoảng hốt. Khóe môi khẽ nhếch lên, cười đến vẻ "trà xanh" ngút trời: "Oops, sorry."
Ngu Túy đi thẳng qua Mạnh Kỵ đang ôm chân nhảy tới nhảy lui. Khoảnh khắc lướt qua Mạnh Kỵ, nụ cười trên mặt cô lập tức biến thành vẻ mặt vô cảm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo toát ra khí chất kinh người khiến ngay cả PD định xông tới trách mắng vì họ cãi nhau cũng phải ngây người, ngoan ngoãn tự động nhường đường cho cô.
[Đại gia?]
[Đại gia cái cổ vịt cay của anh ấy!]
[Cảm ơn xã hội pháp trị đã cứu cái tên ngốc đầu óc toàn canh chua cay của anh đấy!]