[Với vẻn vẹn hơn trăm chữ ngắn ngủi, bao hàm tất cả những điểm đáng sợ nhất trong các bộ phim kinh dị mà tôi từng xem! Đỉnh của chóp luôn! Ngu Túy là dân kể chuyện ma nghiệp dư à?]
Điện thoại đổ chuông, Ngu Túy nhấc máy: "Ai đấy?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi giọng Hoắc Tụng nghiến răng nghiến lợi vang lên: "Cuối cùng cô chết chưa?"
"Đợi tối nay tôi đến tìm anh, anh sẽ biết ngay thôi." Ngu Túy nói với giọng điệu mơ hồ.
"Ngu Túy!" Giọng nói giận dữ xen lẫn chút bất an: "Nếu cô mà dám cố ý dọa tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
Ngu Túy suýt nữa thì bật cười. Đừng thấy Hoắc Tụng ngày nào cũng ngông cuồng như ông trời con nhưng thực ra anh ta sợ ma chết khϊếp.
Chuyện này là do kiếp trước cô làm ma đi "sưởi ấm" cho anh ta mà phát hiện ra. Người khác tuy cũng thấy kỳ lạ, nhưng không như Hoắc Tụng, bị dọa cho mặt tái mét. Chân mềm nhũn đến nỗi khuỵu xuống đất suýt tè ra quần.
Anh ta cũng là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, bị cô dọa cho bảo đi đông không dám đi tây. Bảo vực dậy là vực dậy, không dám hó hé nửa lời.
“Hoắc Tụng.” Ngu Túy nghiêm túc nói: “Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xem.”
Hoắc Tụng có vẻ hơi lắp bắp: “Làm… làm gì? Tôi nói cho cô biết, Ngu Túy. Đừng có làm trò giả thần giả quỷ!”
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn anh xem thời tiết bên ngoài rất đẹp thôi.” Ngu Túy uể oải nói: “Rất thích hợp để phơi cái đầu óc úng nước của anh đấy.”
“Ngu Túy!” Hoắc Tụng gầm lên, ngoài sự tức giận còn có chút khó tin: “Cô dám mắng tôi sao?”
[Ngu Túy bị uống nhầm thuốc à?]
Ngu Túy từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận lấy lòng họ.
[Có phải là cái tên chết tiệt mà cô kết hôn đã cho cô dũng khí không sợ chết như vậy không?]
Ngu Túy muốn cười.
[Có gì mà không dám?]
[Anh ta thật sự nghĩ cô sợ họ có tiền có thế sẽ đánh người, sẽ mắng chửi cô sao?]
Từ trước đến nay, cô chỉ sợ không ai thích mình. Nhưng giờ cô không sợ nữa. Dù sao thì khi bị tất cả mọi người bỏ rơi, khi vô cùng bất lực và cô đơn, cô vẫn một mình vượt qua được.
[Vậy thì còn gì đáng sợ nữa chứ?]
“Đồ ngốc, tạm biệt.” Ngu Túy vui vẻ cúp máy. Cô dám chắc với cái tính nhát gan của Hoắc Tụng, cho dù biết cô đang lừa anh ta, anh ta cũng sẽ có một thời gian dài ngủ không ngon giấc.
Thật sảng khoái. Ngu Túy lại mở Weibo. Ban đầu cứ nghĩ sẽ có một làn sóng lớn fan của Hoắc Tụng vào mắng chửi cô dưới bài đăng nhưng không ngờ, bên dưới còn xen kẽ một vài bình luận kỳ lạ:
[Cầu xin kể chuyện ma!]
[Lâu lắm rồi mới có cảm giác kí©h thí©ɧ như vậy, chị gái ơi kể nhanh lên!]
[Chữ nghĩa của chị gái đáng sợ nhưng lại cuốn hút! Có thể giao dịch với em một câu chuyện 1000 chữ không?]
Ngu Túy bật cười trước những "tiểu khả ái" với suy nghĩ khác người này, nhưng vẫn lạnh lùng từ chối: [Không kể đâu, kể xong tôi cũng sợ.]