Cô cau mày lại, chẳng lẽ ma ở đây đều có vẻ ngoài... khó nói thành lời như vậy sao?
Xem ra cô phải sớm thích nghi với hoàn cảnh ở vùng đất này rồi.
Có lẽ cảm nhận được tay Khương Sở Tự đang siết chặt hơn, Tiểu Hắc giơ móng vuốt nhỏ lên vỗ vỗ cánh tay cô, như thể đang an ủi.
Bạch Vân Yểu và Bạch Vân Thu không hiểu vì sao Khương Sở Tự đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy. Khi cô nói câu đó, ánh mắt không nhìn vào ai trong bọn họ, mà lại nhìn vào khoảng không giữa hai người?
Bạch Vân Yểu nuốt nước bọt, dè dặt quay đầu lại. Bên cạnh chỉ có không khí, nhưng chẳng rõ có phải do ám thị tâm lý hay không mà cô ấy chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không được, sao chỉ mình tôi phải chịu đựng cảm giác ghê tởm này? Tôi phải để mọi người đều thấy rõ.”
Vừa nói Khương Sở Tự vừa lắc đầu. Dứt lời, cô kéo chiếc ghế về trước bàn một lần nữa, sau đó bấm vào màn hình.
Cả “Phòng Livestream Thông Linh” bỗng yên lặng trong chốc lát, ngay cả anh em Bạch Vân Yểu – Bạch Vân Thu cũng đơ người nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Qua hơn mười giây, mọi người như mới kịp phản ứng lại. Bạch Vân Yểu la hét thất thanh, đấm liên tục vào vai Bạch Vân Thu, còn Bạch Vân Thu thì mặt mày trắng bệch, như thể sắp nôn đến nơi.
Cuối cùng thì anh ta đã hiểu vì sao Khương Sở Tự lại có biểu cảm ghê tởm như vậy, giờ thì anh ta còn thấy kinh tởm hơn nữa!
Nghĩ đến việc con ma đó dường như đang hòa vào thân thể mình, Bạch Vân Thu lập tức cúi người xuống, khô mửa.
Anh ta bỗng cảm thấy cổ mình dính dấp nhão nhoét, vừa kinh tởm vừa không nhịn được mà liếc nhìn màn hình.
Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến anh ta thấy con ma đó dường như còn dính chặt hơn nữa, chất nhầy trên người nó dường như đã phủ kín cơ thể mình. Cảnh tượng đó khiến Bạch Vân Thu nôn khan thêm lần nữa.
[M nó m nó m nó]
[Cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với tôi không muốn xem nữa a a a a a]
[Tôi chẳng dám chạm vào màn hình nữa! Cảm giác màn hình cũng bẩn rồi]
[Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?!]
[Streamer, tôi không xem nữa có được không, tôi tin rồi]
[Mẹ ơi! Mau lại đây xem ma với con, một mình con sợ quá!!!]
“Cho nên tôi mới nói là ghê tởm mà.”
Mắt Bạch Vân Yểu rơm rớm nước, ánh mắt như đang tố cáo: Bây giờ là lúc để nói ghê hay không ghê sao?
Cô ấy liếc nhìn màn hình một cái, lại trông thấy con ma dính trên người anh mình, lập tức bật dậy như lò xo, chộp lấy cái gối bên cạnh rồi đập túi bụi.