Chương 3

Cậu đã đặc biệt tra cứu trên Tinh Võng, mười mấy loại gỗ trong Rừng Vô Đông đều bán được giá cao, chưa kể đến các loại thảo dược quý hiếm và dị quả chứa đầy năng lượng.

Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ - Tinh thú trong Rừng Vô Đông thực sự quá nhiều.

Mọi thứ trong tầm mắt, từ hoa cỏ cây cối, chim bay cá nhảy, thậm chí là hòn đá vô tình giẫm phải dưới chân, đều có thể là tinh thú nguy hiểm đủ sức lấy mạng người.

Dễ dàng hình dung, muốn thu thập tài nguyên ở nơi như thế, tỷ lệ rủi ro so với lợi ích là hoàn toàn không tương xứng.

Nhưng cậu không có lựa chọn.

Cho nên dù phiền phức, cậu cũng phải tìm cách tiến vào Rừng Vô Đông.

Thực ra cách nhanh nhất là lên Tinh Võng thuê đội lính đánh thuê chuyên nghiệp, loại không sợ chết dám khảo sát khu vực bí ẩn. Nhưng điều này lại quay về vấn đề cốt lõi: Cậu không có tiền.

Nói cách khác, thứ cậu cần bây giờ là nguồn lao động chất lượng cao, vừa miễn phí, vừa sẵn sàng liều mạng, lại tràn đầy tinh thần khai phá.

Nghe qua thì tưởng chừng như đang nằm mơ giữa ban ngày, nhưng cậu thực sự đã nghĩ ra một cách.

Biến nơi này thành một trò chơi.

Kiếp trước, cậu từng có thời gian làm “cày thuê” trong studio game, việc một tay cân mười lăm tài khoản cày nguyên liệu là chuyện như cơm bữa. Vì vậy cậu hiểu rất rõ, đối với game thủ, chỉ cần cung cấp thứ họ muốn - bất kể là cảm giác kí©h thí©ɧ từ những con số đơn giản thô bạo, lối chơi xuất sắc hay hiệu ứng đồ họa mãn nhãn - thì tiềm năng họ phát huy gần như là vô hạn.

Mặc dù sức phá hoại của họ cũng có tiềm năng vô hạn tương tự.

Nhưng nhìn chung, cậu vẫn cảm thấy biện pháp này có thể thử một lần.

Còn về việc làm sao lôi kéo game thủ... Ban đầu hệ thống lôi cậu vào Cục Hệ thống thế nào, thì giờ cậu cũng có thể làm y như vậy.

Hơn nữa, thao tác thực tế còn đơn giản hơn nhiều, bởi thứ cậu cần chỉ là hình chiếu linh hồn của game thủ. Nếu kéo cả người thật vào thì đâu còn là chơi game nữa, đó là xuyên không tập thể rồi.

Còn về mấy thứ như bảng nhiệm vụ trò chơi, vẫn câu nói cũ: Hệ thống là dân chuyên nghiệp.

Hệ thống: [...]

Hệ thống vừa định gắt lên [Tôi việc gì phải giúp cậu], thì Quý Vân đã bồi thêm: “Nói mới nhớ, A Thống, xếp hạng của mày kẹt ở ba sao cũng một thời gian rồi nhỉ. Hẳn là mày rất muốn lên bốn sao đúng nhỉ?”

Câu nói này lập tức chọc trúng nỗi đau của hệ thống.