Hệ thống bỗng nhiên nảy sinh dự cảm chẳng lành.
Bởi lẽ, mỗi khi Quý Vân gọi nó là A Thống thì y như rằng chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Hơn nữa, “thêm vài ký chủ” nghĩa là sao? Lẽ nào Quý Vân rốt cuộc cũng chán ghét nó, muốn đem nó cho người khác rồi?
Tuy về nguyên tắc, giữa nó và Quý Vân có sự ràng buộc, Quý Vân muốn cho nó đi cũng không được. Nhưng nghĩ đến hàng loạt thao tác vô lý trước đây của đối phương, cộng thêm việc cậu nói đình công là đình công khiến nó hoàn toàn bó tay, hệ thống có lý do để nghi ngờ Quý Vân đã tìm ra cách vứt bỏ mình triệt để.
Hệ thống âm thầm cảnh giác, thế nhưng giọng điệu của Quý Vân lại càng thêm dịu dàng.
“Tao sao có thể đem mày cho người khác được chứ? A Thống, mày phải tin tao.”
Hệ thống: [...]
Rốt cuộc làm thế nào mà Quý Vân biết nó đang nghĩ gì? Rõ ràng nó còn chẳng có thực thể!
[... Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?]
Quý Vân: “Không phải vừa nãy tao nói rồi sao? Tao muốn tìm thêm vài ký chủ nữa cho mày. Yên tâm, không phiền phức như mày nghĩ đâu. Chính xác hơn thì tao hy vọng mày có thể đóng vai trò như một bảng nhiệm vụ trong trò chơi.”
Hệ thống: [Trò chơi?]
Mặc dù hệ thống không biết cụ thể Quý Vân muốn mình làm gì, nhưng trực giác mách bảo nó rằng chuyện này e là còn phức tạp hơn cả việc ép nó đổi ký chủ đơn thuần.
Sau đó, Quý Vân liền giải thích sơ lược suy nghĩ của mình cho hệ thống nghe.
Tạm thời khoan bàn đến mục tiêu khai hoang hành tinh - một mục tiêu thực sự quá vĩ mô ở thời điểm hiện tại. Ưu tiên hàng đầu của cậu bây giờ là trả hết khoản nợ ba trăm triệu trong vòng ba tháng, tránh để cuộc sống dưỡng già vừa mới bắt đầu đã vướng vòng lao lý.
Muốn kiếm tiền, dựa trên tư liệu trong sổ tay khảo sát cùng những phát hiện thực tế sau vòng dạo quanh vừa rồi, Quý Vân thấy có hai hướng đi.
Một là bán đứt hành tinh này. Tuy mang tiếng là hành tinh rác, nhưng dù gì cũng là một hành tinh, bán đi rồi trả nợ vẫn còn dư dả chán. Nhưng nếu định bán thì ngay từ đầu cậu đã không chọn kế thừa, nên phương án này bị loại bỏ ngay tức khắc.
Phương án thứ hai: Rừng Vô Đông.
So với Đồng bằng Đất Hoang “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, tinh thú đến cũng chết đói, thì Rừng Vô Đông lại khác hẳn. Dù mới chỉ khảo sát được một góc nhỏ, nhưng độ phong phú tài nguyên ở đó vẫn đạt hạng A theo tiêu chuẩn của Cục Tài nguyên Liên bang.