"Tên mới..."
Quý Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy gọi là Lam Tinh đi."
...
Sau khi bước ra từ lối đi của cổng dịch chuyển đã lâu không được tu sửa, Quý Vân liền bị một lớp bụi trong phòng phả vào mặt.
Nơi này rõ ràng đã một thời gian không có người đến, khắp nơi đều là đồ đạc vứt lung tung. Quý Vân cẩn thận tránh đống phế liệu và rác chất trên mặt đất, đồng thời mở quang não cá nhân của mình ra.
Cậu tìm thấy mục quản lý hành tinh cá nhân trên thiết bị, bên trên có đầy đủ bộ hồ sơ chứng nhận đã được Cục Quản lý Tài nguyên Liên bang xét duyệt, cùng với một bản đồ hành tinh khá sơ sài.
Nói là sơ sài thực ra đã là nói giảm nói tránh.
Là một hành tinh rác rất điển hình, hành tinh vô danh 167086, nay đã đổi tên thành Lam Tinh, vì độ khó thăm dò quá cao nên chín mươi lăm phần trăm khu vực trên bản đồ đều là một vùng sương mù xám xịt, chỉ có một vùng đồng bằng nhỏ ở góc dưới bên trái là hiển thị tương đối rõ ràng.
Nơi Quý Vân đang đứng nằm ở trung tâm của vùng đồng bằng này, cũng là căn cứ an toàn duy nhất hiện có trên hành tinh.
...Ừm, an toàn đến mức một bóng ma cũng không có.
Sau khi kết nối bộ điều khiển căn cứ với quang não cá nhân, một cảnh báo màu đỏ viết hoa liền hiện ra trên màn hình.
Tóm tắt lại là không có vốn, không có năng lượng, không có nhân lực.
Quý Vân với khoản nợ ba trăm triệu trên lưng, mặt không cảm xúc tắt giao diện cảnh báo màu đỏ đi.
Ban đầu cậu còn định xem trong căn cứ này có thứ gì có thể đem đi bán không, bây giờ nghĩ lại quả nhiên vẫn là quá ngây thơ.
Căn cứ tạm thời không trông mong được gì, Quý Vân bèn chuẩn bị ra ngoài xem sao.
Theo thông tin trên bản đồ, vùng đồng bằng này là một trong số ít những nơi trên hành tinh không cần lo lắng về các đợt triều tinh thú, vì vậy chuyến đi của Quý Vân cũng khá thuận lợi.
Nhưng rất nhanh, Quý Vân đã biết tại sao nơi này không có bầy tinh thú tấn công.
Vì nó nghèo đến mức chẳng có gì sất, ngay cả tinh thú cũng chẳng thèm đến.
Quý Vân đi trên đồng bằng gần hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy sinh vật sống đầu tiên.
Một con tinh thú hình chuột chũi sắp chết đói vì không tìm được gì ăn.
Quý Vân với tâm trạng phức tạp xách con chuột chũi đã đói đến mức hoàn toàn hết sức động đậy lên, đôi mắt màu xám của nó cũng nhìn về phía Quý Vân, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương một tia sống không còn gì luyến tiếc.