Chương 35

Quý Vân bỗng cảm thấy khoản nợ ba trăm triệu của mình thực ra cũng chẳng thấm vào đâu.

Xem ra chừng ấy tiền cũng chỉ vừa đủ để cậu sửa xong cái căn cứ ở bình nguyên. Mức độ nguy hiểm ở Rừng Vô Đông còn cao gấp mấy lần, nếu muốn xây dựng một căn cứ ở đó, số vốn cần thiết chắc chắn sẽ là một con số thiên văn.

Vẫn phải tìm thêm nhiều cách kiếm tiền thôi.

Quý Vân ngẫm nghĩ một chút, sau đó đi về phía điểm đến cuối cùng.

Hiện tại khối lượng công việc ngày càng nhiều, rất khó để cậu tự mình đóng vai NPC phát nhiệm vụ cho người chơi như trước nữa. Vì vậy, việc sắm thêm vài con robot trả lời tự động là rất cấp bách. Dù sao trong mắt người chơi, NPC cũng chỉ là công cụ, là người thật hay máy móc thì đối với họ cũng chẳng khác biệt mấy.

Loại người máy sinh học siêu thông minh kia thì Quý Vân đương nhiên không mua nổi, nhưng mua mấy con robot nhỏ dùng tạm thì vẫn trong khả năng.

Bước vào một cửa hàng chuyên bán máy móc thông minh, Quý Vân nói sơ qua nhu cầu của mình. Ông chủ cửa hàng ngẫm nghĩ rồi bất lực nói: "Loại cậu muốn thì chỗ tôi tồn kho cũng không còn nhiều. Nếu cậu có hứng thú thì tôi có thể dẫn cậu xuống kho xem thử."

"Nhưng tôi nói thật nhé, giờ cơ bản chẳng còn ai mua loại robot trí tuệ thấp thế này nữa đâu. Công dụng duy nhất chắc là để trò chuyện cho vui thôi, hơn nữa chương trình trả lời tự động được cài cũng là phiên bản cũ rích rồi. Cậu chắc chắn muốn mua loại này chứ?"

"Không sai, chính là loại này." Quý Vân gật đầu dứt khoát: "Chỗ ông có bao nhiêu, tôi mua hết."

Biểu cảm của ông chủ khi nhìn Quý Vân lập tức trở nên vi diệu.

Tuy nhiên, vừa nghĩ đến việc có người giúp mình dọn sạch đống hàng tồn ứ đọng, tâm trạng ông chủ khá lên hẳn, giọng điệu nói chuyện cũng nhiệt tình hơn: "Được, vậy mời đi theo tôi."

Kiểm tra sơ qua tính năng của lô robot tồn kho, Quý Vân lập tức bày tỏ sự hài lòng. Chỉ là công cụ phát nhiệm vụ thôi mà, đâu cần cấu hình cao sang gì. Chưa kể ở thời đại Tinh tế, robot thông minh dù bị đào thải thì cũng chẳng tệ đến mức nào.

"Hửm?"

Đột nhiên, khóe mắt Quý Vân liếc thấy gần đống hộp sắt bên cạnh có chút ánh kim loại phản quang. Khi nhìn kỹ lại, cậu phát hiện đó là một cánh tay máy kim loại màu trắng bạc.

Khi bước lại gần, Quý Vân nhìn thấy một người máy sinh học mang hình dạng nam thanh niên đang ngồi dựa nửa người vào tường.

"Đây là robot quản gia mà con trai tôi tìm thấy ở khu mỏ phế thải mấy hôm trước. Vốn tưởng sửa lại chút là dùng được, kết quả làm thế nào cũng không mở được bộ phận điều khiển cốt lõi của nó. Chắc là do bị va đập mạnh nên linh kiện bên trong bị kẹt chết rồi."

"Lắp năng lượng vào cho nó cũng chỉ làm được mấy việc cơ bản thôi." Ông chủ tiếc nuối nói: "Muốn sửa cho ngon lành hẳn thì chi phí quá cao, không đáng, cho nên đành vứt tạm ở đây."

Thấy Quý Vân dường như có chút hứng thú với người máy sinh học này, lại nghĩ đến việc đối phương vừa nãy không cần suy nghĩ đã mua sạch đống hàng tồn ứ đọng bao lâu nay, ông chủ bèn hào phóng: "Nếu cậu thích, cái này tôi có thể tặng cậu luôn, coi như quà tặng kèm vì cậu đã giúp tôi dọn kho."

Quý Vân suy nghĩ một chút rồi không từ chối.

Vẻ ngoài của người máy sinh học này còn khá nguyên vẹn, dù không sửa được hoàn toàn thì tính năng cơ bản chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Trong căn cứ bình nguyên hiện giờ chỉ có một mình, Quý Vân quả thực cần một người giúp việc bên cạnh.

Nếu trong căn cứ có một robot quản gia, rất nhiều việc sẽ thuận tiện hơn.