"Đúng vậy, là sản phẩm mới của nhà chúng tôi."
Nghe nhân viên thẩm định nói vậy, người đàn ông mừng rỡ ra mặt. Cấp B trung đẳng là một đánh giá khá tốt rồi. Có lứa Tôm Ma Ngao cấp B này làm quảng cáo, doanh thu quý này của công ty họ coi như được đảm bảo.
"Người tiếp theo... Hử?"
Nhân viên giám định và người đàn ông cùng lúc nhìn vào thứ Quý Vân đang cầm trên tay.
Cua Cát chẳng phải thứ gì hiếm lạ, rất nhiều hành tinh đều có sản vật này. Nhân viên giám định và người đàn ông đương nhiên nhận ra, hay nói đúng hơn, chính vì nhận ra nên họ mới không kìm được mà nảy sinh nghi ngờ.
Nghi ngờ liệu có phải mình đang đứng nhầm chỗ hay không.
Cũng không phải Cua Cát không thể ăn, nó đúng là loại cua ăn được. Nhưng vấn đề là ai cũng biết công dụng chính của Cua Cát là chế tạo vật liệu phòng thủ, còn thịt của nó thì dở tệ hại.
Cho nên nói, thời buổi này làm gì có ai coi vật liệu làm vũ khí là đồ ăn chứ
Vì thật sự không dám tin lại có người coi Cua Cát là thức ăn, nhân viên giám định không nhịn được mà hỏi lại một câu: "Cậu chắc chắn nguyên liệu muốn giám định... là cái này?"
Khi nhắc đến hai chữ "nguyên liệu", biểu cảm của nhân viên giám định trở nên vô cùng kỳ quặc.
Người đàn ông bên cạnh đến giám định phẩm chất Tôm Ma Ngao vốn đã định ra về, lúc này cũng không kìm được mà dừng bước.
Coi Cua Cát là nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn chuyên môn mang tới giám định, kẻ ngốc ở cấp độ này quả thật hiếm thấy.
Nhưng thái độ của Quý Vân trước sau vẫn rất thản nhiên: "Không sai, chính là nó."
Nhân viên giám định nhìn Quý Vân muốn nói lại thôi. Anh ta rất muốn bảo với cậu rằng Cua Cát chẳng có gì để giám định cả, nhưng đối phương đã nộp phí rồi, tiền thì không thể trả lại. Nhân viên giám định lắc đầu, đành phải đưa chiếc hộp đựng Cua Cát vào buồng giám định ở gian bên cạnh.
Ngăn cách giữa buồng giám định và văn phòng là một lớp kính trong suốt, giúp người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng số liệu giám định của nguyên liệu mình mang tới.
Trong buồng còn có hai nhân viên khác đang làm việc. Thấy đồng nghiệp đi vào, họ định đưa tay nhận đồ theo thói quen, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thứ được mang vào, cả hai đồng loạt khựng lại.
Cua Cát? Là loại Cua Cát mà họ biết đó sao?
"Đừng nhìn tôi." Nhân viên giám định cũng bất lực: "Là đối phương yêu cầu, khăng khăng muốn giám định Cua Cát."
Hai người đối diện lập tức lộ ra vẻ mặt "một lời khó nói hết".
Phải nói sao đây, làm cái nghề này, những thứ kỳ quái họ gặp phải thực ra cũng khá nhiều. Không thiếu người tưởng mình tìm được nguyên liệu hảo hạng mới rồi mang đến giám định, nghĩ rằng có thể nhờ đó mà kiếm bộn tiền. Thế nhưng, trong một trăm người như vậy thì cơ bản chỉ có một người là thực sự tìm được đồ tốt, số còn lại nếu không phải kiến thức hạn hẹp nhìn nhầm thì cũng là cố tình làm giả.
Nhưng cái kiểu mang Cua Cát đến giám định thì đây là lần đầu tiên họ gặp.
Bởi vì Cua Cát không phải thứ hiếm lạ gì, loại hàng có thể thấy ở khắp nơi này rất khó để thổi phồng ra trò trống gì hay ho.
Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, ngoại trừ người sắp chết đói ra, ai lại đi ăn Cua Cát chứ?
"Thôi kệ, đưa đây đi." Một nhân viên lắc đầu: "Giám định Cua Cát cũng coi như giảm bớt khối lượng công việc cho chúng ta."
Nguyên liệu càng quý hiếm thì quy trình giám định càng phức tạp. Còn loại như Cua Cát, thành phần dinh dưỡng gần như bằng không, cả người trên dưới chỉ có cái vỏ là dùng được thì đúng là chẳng có gì để kiểm tra.
Thế nhưng, ngay khi kiểm tra dữ liệu đầu tiên, nhân viên giám định đã ngẩn người.