"Duyệt!"
Hai người kia đồng ý nhanh gọn lẹ, sau đó chẳng chút gánh nặng tâm lý nào bắt đầu dùng anh em nhà mình đi câu cua.
Hiệu quả làm mồi nhử của A Giáp tốt đến kinh ngạc. Chưa đến nửa ngày, hai người kia đã dọn sạch ba cái hang Cua Cát.
Suy cho cùng, cái khó khi bắt Cua Cát là sợ chúng nó chạy mất, nhưng giờ có A Giáp câu kéo, A Bính và A Ất đánh quái sướиɠ tay không gì bằng.
Lúc kiểm kê nguyên liệu rơi ra, A Bính không khỏi cảm thán: "Chi tiết của game này đỉnh thật sự, thế mà cũng cho phép chơi kiểu tà đạo này. Quay về đăng video lên đảm bảo hot!"
A Giáp rõ ràng đã chẳng còn sức mà nói chuyện. Đừng có nói làm mồi nhử không mệt, giỏi thì vào mà làm. Cái lúc bị cả bầy Cua Cát bao vây, anh ta suýt thì mắc chứng sợ lỗ rỗ luôn rồi.
Anh ta thều thào nói: "Cho tôi bình máu..."
Bình máu thực chất là dịch nguyên tố. A Giáp vừa rồi bị cả bầy Cua Cát rượt đuổi tới lui, giờ đúng là chỉ còn dính lại một chấm máu.
A Ất nghe vậy bèn đi tìm thuốc hồi máu.
Nhưng lục lọi một hồi, động tác của A Ất khựng lại, giọng điệu có phần lúng túng: "Thuốc hồi máu... hình như dùng hết rồi."
A Giáp: "??? Thế tôi sống sao?"
"Ừ ha, lần này căng rồi." A Bính tiếc nuối nói. "Không tiếp tục câu cua được nữa rồi."
A Giáp: "Trọng điểm là cái đó hả?"
A Giáp chưa từ bỏ ý định, bò dậy lục lọi thêm lần nữa, phát hiện đúng là đã cạn sạch thuốc thì lập tức trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Anh ta mắc chứng "sợ máu thấp" nghiêm trọng, không được hồi máu chẳng khác nào lấy mạng anh ta.
"Đi xem trên đường có nhặt được quả bánh mì nào không." A Ất nói. "Thứ đó khó ăn thì có khó ăn, nhưng ít ra cũng hồi được tí máu."
Game này có thiết lập vị giác. Lúc mới phát hiện ra tính năng này, người chơi ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc, nhưng chưa đến hai ngày thì mọi người đều mất hứng thú.
Lý do rất đơn giản: đồ ăn người chơi tìm được trong căn cứ nếu không phải là mấy loại thuốc hồi máu, hồi năng lượng nhạt toẹt như nước lã, thì cũng là lương khô nén có vị như rễ cây, còn lại chính là quả bánh mì rớt ra từ Quái Cây Bánh Mì trên Đồng bằng Đất Hoang.
Tuy gọi là quả bánh mì, nhưng mùi vị chẳng liên quan gì đến bánh mì mà mọi người vẫn biết. Dù có nướng lên thì ăn cũng như đang gặm đá sống. Tóm lại là cực kỳ khó nuốt, khiến người ta cảm thấy thà không có cái tính năng vị giác này còn hơn.
A Giáp chán nản nằm bẹp dí xuống đất như một vũng nước. Đột nhiên, khóe mắt anh ta liếc thấy cái gì đó, liền bật dậy, nhìn chằm chằm vào đống chiến lợi phẩm chất đống bên cạnh.
"Anh em, tôi có ý này... Quả bánh mì ăn được, vậy Cua Cát... các ông thấy có ăn được không?"
Loại Cua Cát này tuy không ở biển, nhưng nhìn qua cũng chẳng khác gì cua biển là bao.
Vừa nghe câu này, A Ất và A Bính đều khϊếp sợ nhìn anh ta: "Ông đói quá hóa rồ rồi à?"
Máu của Slime và độ đói có liên quan mật thiết với nhau, đồ ăn nạp vào sẽ tự động phân giải thành năng lượng trong cơ thể. Máu A Giáp hiện đang thấp, nghĩa là năng lượng trong người cũng ít. Theo phong cách chú trọng chi tiết của game này, đói quá dẫn đến thần kinh bất thường cũng không phải là không thể.
Nhưng A Giáp khẳng định mình hoàn toàn bình thường, tiếp tục phân bua: "Thực ra cũng có khả năng mà. Các ông xem, phần thông tin có nói nguyên liệu rơi ra từ Cua Cát không chỉ dùng để chế giáp phòng thủ, những công dụng khác người chơi có thể tự mày mò."
A Ất và A Bính đồng thanh: "...Người ta nói công dụng khác là làm vũ khí, ông lại đòi ăn, hai cái đó liên quan gì đến nhau hả?"