Chương 1.2: Chỉ chờ ông nói câu này thôi

Nhiệm vụ ban đầu của Quý Vân là phải sắm tròn vai cậu chủ thật đáng ghét này, trở thành một công cụ chuyên dùng để bị vả mặt, qua đó thúc đẩy các tình tiết và giúp cốt truyện diễn ra ổn định.

Vốn dĩ mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch. Là một ký chủ ưu tú được chính Tổng cục chứng nhận, năng lực nghiệp vụ của Quý Vân không có gì phải bàn cãi. Cậu đang nhập tâm diễn theo đúng kịch bản hắc hóa của nguyên chủ thì bước ngoặt bất ngờ ập đến.

"Cha... con nghĩ chắc cậu ấy không cố ý đâu..."

Cha Quý nhìn Quý Phong với gương mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, vẻ mặt lập tức càng thêm giận dữ: "Con không cần nói đỡ cho nó!"

Rồi ông quay sang Quý Vân đang quỳ dưới đất, gằn giọng: "Đây không phải lần đầu mày kiếm chuyện với Tiểu Phong! Còn gây sự nữa thì cút về cái hành tinh rác của mày đi!"

Nghe vậy, động tác của Quý Vân khựng lại. Đôi mắt vốn mệt mỏi của một kẻ làm công lâu năm bỗng lóe sáng. Cậu nhanh chóng đứng dậy phủi bụi trên người, đáp: "Chỉ chờ ông nói câu này thôi."

Cha Quý và Quý Phong: "?!"

Hệ thống đang chờ Quý Vân hoàn thành nhiệm vụ để nạp lại năng lượng: [???]

[Không đúng, ký chủ! Đây không phải lời thoại trong kịch bản!]

Quý Vân chẳng thèm bận tâm kịch bản viết gì, lập tức chuẩn bị chuồn lẹ.

Kể từ khi bị lừa vào cái Cục Hệ thống nát tươm này, cuộc đời của Quý Vân chỉ là một chuỗi ngày tăng ca vô tận: tăng ca trong cốt truyện tiên hiệp cẩu huyết, tăng ca trong cốt truyện cung đấu cẩu huyết, tăng ca trong cốt truyện vườn trường cẩu huyết... Tóm lại, không phải cẩu huyết thì cũng là tăng ca.

Cậu chịu đủ rồi!

Cậu muốn tìm một nơi yên tĩnh để "dưỡng lão", để làm ruộng!

Thế giới nhiệm vụ lần này thật sự quá lý tưởng. Mở đầu đã được kế thừa cả một hành tinh! Tuy có kèm theo khoản nợ ba trăm triệu, nhưng với một người thường xuyên phải nhận những thân phận khởi đầu bằng cảnh nhà tan cửa nát như Quý Vân, chuyện này đã là thường như cơm bữa.

Đó là lý do dẫn đến cảnh tượng lúc bắt đầu.

Hệ thống vẫn đang cố gắng thuyết phục: [Ký chủ, nhiệm vụ lần này thật sự rất đơn giản, chỉ cần cậu hoàn thành là có thể nghỉ phép rồi.]

Quý Vân đáp: "Bây giờ tôi cũng đang nghỉ phép đây."

Đình công thì sao lại không được tính là nghỉ phép chứ?

Hệ thống đau lòng khôn xiết: [Nhưng trước đây cậu là ký chủ ưu tú cơ mà!]

Quý Vân cười khẩy: "Hừ, trước đây tao bán sống bán chết để giành được danh hiệu đó, chính là để bây giờ lúc đình công không bị mày giật điện."

Quyền lợi của một ký chủ ưu tú là được miễn trừ trừng phạt một lần. Quý Vân đã tính toán cả rồi: chỉ cần cậu không bao giờ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, cậu có thể danh chính ngôn thuận đình công ở thế giới này cho đến thiên hoang địa lão.