Ở gian ngoài, Kiều Yến Hương nghe thấy con trai nói, bà buông cành liễu trong tay xuống, quan tâm hỏi: “Con còn khó chịu không?”
Lục Miểu đau đớn ôm đầu. Có lẽ do não bộ phải tiếp nhận ký ức xa lạ đột ngột nên bị chấn động, cũng có thể là những chuyện vừa gặp phải khiến cô đau đầu.
Lục Tòng Cách lo lắng hỏi: “Đầu chị còn đau không, để em đi lấy thuốc giảm đau cho chị.”
Người phụ nữ trung niên tóc ngắn gọi con trai lại: “Vương Đại Bảo dặn rồi, mỗi ngày một viên, không thể uống nhiều được.”
Lục Miểu đưa tay sờ thấy một mảnh băng gạc thô ráp, thì ra trên đầu cô còn có vết thương. Còn cảm giác đau nhức không ngừng là do tiếp nhận ký ức.
“Trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, tại sao Lục Lộ lại cứ phải để mắt đến Lý Thanh Lâm trong khi biết rõ chị con đã đính hôn với anh ta rồi.” Cậu đau lòng vì chị bị cướp vị hôn phu, trong lòng vô cùng bất mãn.
Kiều Yến Hương vội quát: “Nói nhỏ thôi, đừng để nhà bên nghe thấy.”
Hai anh em nhà họ Lục ở cùng trong một sân, nói to một chút là nhà bên cạnh nghe thấy ngay.
Lục Tòng Cách lại nổi tâm lý phản nghịch, mẹ càng bắt nói nhỏ thì cậu càng cố ý nói to: “Nếu con dám nói thì không sợ bị nghe thấy! Có người nếu đã không biết xấu hổ mà cướp hôn sự của chị em mình thì cũng đừng sợ bị người ta bàn tán.”
Kiều Yến Hương nhức đầu, gần đây chuyện phiền toái trong nhà quá nhiều. Hôn sự gần như là ván đã đóng thuyền của con gái lớn nay lại thất bại. Con gái còn ngã đập đầu chảy máu. Không những thế, người ngoài đều nói con bé vì luyến tiếc cậu trai nhà họ Lý kia nên muốn lấy cái chết ép buộc.
Giờ đây con trai lại không nghe lời khiến bà tức đến phát điên. Bà giơ tay gõ mạnh vào đầu con.
“Con im ngay cho mẹ, dù sao cũng là người một nhà, đừng để người ngoài chê cười.”
Tình cảm hai chị em thật sự rất tốt, Lục Tòng Cách thật sự không chịu nổi khi thấy chị chịu ấm ức.
Kiều Yến Hương muốn nói chuyện riêng với con gái, sợ con trai ở đó thêm phiền nên kiếm cớ đuổi đi.
“Dưới tủ bát có đường đỏ, đi nấu nước đường đỏ cho chị con đi.”
Lục Tòng Cách không phải người hay lảm nhảm, cậu thở dài một tiếng rồi chạy đi tìm đường đỏ.
“Tam Thủy à, con nói thật cho mẹ biết, trong lòng con có còn nhớ thương cậu trai nhà họ Lý đó không?”
Lục Miểu khựng lại hai giây, cậu trai nhà họ Lý là ai? À đúng rồi, nam chính hình như họ Lý, chắc là chỉ anh ta.
Kiều Yến Hương thấy con gái do dự thì coi như thừa nhận. Tuy bà đau lòng cho con gái nhưng vẫn phải giúp con cắt đứt suy nghĩ xằng bậy này.
“Lộ Lộ và cậu ta đã định ngày kết hôn rồi, con đừng nghĩ đến cậu ta nữa.”
Kiều Yến Hương hy vọng con gái biết nắm lấy cơ hội lần này.
“Nói thật, cháu trai của giáo sư Hạ còn tốt hơn cậu ta nhiều. Con còn có thể theo cậu ấy đến thành phố, cả đời không cần phải ở quê cày ruộng. Nếu không phải đầu óc Lục Lộ có vấn đề, chuyện tốt này còn chẳng tới lượt con.”
Vai ác của cuốn tiểu thuyết là Hạ Minh Xuyên, cũng là cháu trai của giáo sư Hạ mà Kiều Yến Hương vừa nhắc đến.
Nhà họ Lục và nhà họ Hạ không môn đăng hộ đối, chuyện hôn nhân này vốn là do trưởng bối hai bên ước định từ trước.
Ông nội Lục Miểu, tức cụ Lục là bí thư chi bộ. Thời kỳ đặc thù, trong đội từng có một nhóm cán bộ bị bắt giữ. Ông đối xử với họ không tệ, không giống nơi khác thường hay tra tấn người ta.
Trong số cán bộ đó có một vị giáo sư già, chính là ông nội của Hạ Minh Xuyên. Sau khi trở về nhà, cụ Hạ nhớ đến ơn giúp đỡ của cụ Lục nên chủ động đề nghị kết thân với nhà họ Lục.
Nếu không phải vì giáo sư Hạ gặp nạn trong thời kỳ đặc thù, chỉ sợ hai nhà vốn chẳng có cơ hội kết giao.
Lục Tòng Cách bưng bát nước đường đỏ bước vào, nghe mẹ nói vậy cậu không khỏi nóng nảy: “Mẹ không thể nói như vậy được! Không thể vì trèo cao mà chôn vùi hạnh phúc cả đời của chị con.”