Chương 47: Thu thập cực phẩm

Cố Nhiễm sốt ruột nói:

“Chị Nam chị hãy nhận lấy đi, đây là chút tâm ý của em, chị đã cứu anh trai em, món đồ này không tính là gì cả. Em đã chọn món quà này cả sáng đó, chị không nhận em sẽ đau lòng lắm…”

Nhìn Cố Từ vẫn vươn tay ra, có ý cô không nhận thì sẽ không bỏ xuống.

Cuối cùng Nam Tang Ninh vẫn nhận lấy, đợi lát nữa cô lại vẽ bùa bình an đáp lễ là được!

Lại từ chối thì không được tốt lắm!

Hoàn cảnh ở nhà hàng rất tốt, tương đối an tĩnh lịch sự tao nhã, nhân viên phục vụ dẫn ba người tới phòng riêng đã đặt.

Ai ngò lúc này một giọng nói không hài hòa vang lên.

“Tôi tưởng là ai cơ, hóa ra là người bị gia đình tôi vứt bỏ, đuổi chồng và mẹ chồng ra khỏi cửa.”

“Chẳng trách được nóng lòng ly hôn, hóa ra là bám vào được một tên trai bao, tặng món quà đắt tiền như thế, cuộc sống của cô quá thoải mái rồi.”

“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến nơi từng người bay đi, em trai đáng thương của tôi còn đang nằm viện chưa dậy được, mẹ chồng cũng còn cần người chăm sóc, vậy mà con khốn cô chẳng quan tâm, đúng là tàn nhẫn!”

Sở Chiêu Đệ kéo một người đàn ông bụng phệ đi tới, mở miệng là chỉ trích Nam Tang Ninh, mọi người không rõ chân tướng lập tức nói nhỏ với nhau.

“Cô không được nói chị Nam tôi như vậy! Cô là ai, có bệnh rẽ bên trái có bệnh viện, đừng ở chỗ này phát điên!”

Cố Nhiễm lập tức đứng phía trước Nam Tang Ninh bảo vệ cô, khi nhìn thấy cô lần đầu tiên Cố Nhiễm đã rất thích cô, sao có thể để người khác bắt nạt cô.

Tuy Cố Từ không nói chuyện nhưng cũng yên lặng bảo vệ Nam Tang Ninh ở phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Chiêu Đệ.

Nam Tang Ninh đẩy hai người đứng ra, cô chưa bao giờ chiều loại người như Sở Chiêu Đệ, ngón tay xoay ngược lại đánh một dòng sát khí lên cẳng chân Sở Chiêu Đệ.

Chỉ thấy cô ta “bộp” một tiếng quỳ trên mặt đất, khiến người bên cạnh đều trợn tròn mắt.

“Không nói tới chuyện tôi và em trai cô đã ly hôn, tôi thích đi với người nào thì đi, cô không quản được. Sao thế, ly hôn còn phải giữ đạo hiếu ba năm cho em trai cô sao?”

“Cô hiếu thuận như vậy sao không ở bệnh viện chăm sóc, mà ra ngoài ăn cơm với đàn ông? Lúc này còn chưa tới ăn tết đâu, sao lại quỳ lạy với tôi như thế?”

Sở Chiêu Đệ tức tới mức gương mặt đỏ lên, người đàn ông bên cạnh cô ta giống như là bị làm mất sạch mặt mũi, ngón tay mũm mĩm chỉ về phía Nam Tang Ninh, đôi mắt không kiêng nể gì đánh giá người cô, trong đôi mắt tràn ngập thứ dơ bẩn.

“Người phụ nữ này, cô dám bắt nạt người phụ nữ của tôi trước mặt tôi, cũng không hỏi thăm xem tôi là ai! Bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tôi.”

Người đàn ông không ngừng tới gần, dâʍ đãиɠ nhìn chằm chằm Nam Tang Ninh.

“Nhưng mà nể mặt cô là người đẹp không so đo với cô, gọi một tiếng anh trai nghe xem, thì không cần quỳ xuống xin lỗi nữa.”

Khi ngón tay thô béo của người đàn ông sắp chạm tới Nam Tang Ninh, đôi mắt của Cố Từ híp lại, cơ thể nhanh chóng tiến lên bẻ ngược ngón tay của người đàn ông.

“Á!”