Chương 30: Thật hay giả thế

Hai phút sau cô ấy mang theo túi xách ra khỏi phòng ngủ, dưới chỉ đạo của Nam Tang Ninh không đi thang máy, bởi vì lúc này tên tội phạm gϊếŧ người kia đã vào thang máy.

Sau đó cô ấy đi ra ngoài từ cửa nhỏ hẻo lánh nhất của tiểu khu, vẫy xe tìm một khách sạn gần đây ở tạm.

Chu Mẫn vốn muốn đến nhà bạn thân ở nhờ, lúc này cô ấy ở một mình sẽ rất sợ hãi, hai người sẽ đỡ hơn chút.

Nhưng mà bị Nam Tang Ninh nghiêm khắc từ chối, không nói rõ nguyên nhân, chuyện này khiến Chu Mẫn có loại dự cảm không tốt lắm.

Mãi đến khi lấy thẻ phòng ra tiến vào phòng khóa cửa lại, lúc này Chu Mẫn mới cảm thấy cả người thả lỏng.

Lúc này trong phòng livestream lại có mấy du khách bị hấp dẫn tới, đều bình luận hỏi chuyện.

[Đang làm gì thế? Sao có cảm giác như đang chạy nạn vậy.]

[Phát sóng trực tiếp đoán mệnh sao? Thật hay giả thế?]

[Trời ạ, rốt cuộc là thật hay giả, có phải chị gái nhỏ này liên hợp với chủ phòng diễn kịch hay không?]

[Nhưng mà tôi nhìn biểu cảm của bọn họ không giống đang diễn lắm, nếu có kỹ thuật diễn tốt như vậy đã đi làm diễn viên, ở đây phát sóng trực tiếp làm gì.]

Tất cả bạn bè trên mạng ở phòng livestream vốn đều nghi hoặc, không biết thật giả.

Lúc này Chu Mẫn không có tâm tư đi quan tâm người khác nói như thế nào, chỉ muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì.

“Chủ phòng, thực sự có tội phạm gϊếŧ người sao? Sao có thể có chuyện này được, tôi không đắc tội anh ta, lúc ấy anh ta chặn đường chúng tôi, tôi còn lo lắng không cho mà nói sẽ bị trả thù, cho nên mới cho, thái độ cũng rất tốt, vì sao lại tới tìm tôi?”

Nam Tang Ninh lắc đầu: “Mở theo dõi ở nhà cô ra đi, sẽ có đáp án mà cô muốn biết!”

Lúc này Chu Mẫn mới nhớ tới trong nhà cô ấy có lắp camera theo dõi, lúc đó cha mẹ lo lắng cô ấy sống một mình không an toàn, mới lắp theo dõi cho cô ấy.

Cửa nhà bao gồm phòng khách đều có cameras, vì thế cô ấy vội vàng lấy di động khác ra.

Sau khi mở cameras theo dõi ra, quả nhiên thấy được một người đàn ông trong mắt lộ ra hung ác ở cửa.

Anh ta đang kiễng chân nhìn vào bên trong thông qua mắt mèo, dường như là đang xem trong nhà có người hay không.

Khu bình luận lập tức bùng nổ.

[Ôi mẹ ơi, thực sự có một người đàn ông!]

[Mau nhìn kìa, quần của người đàn ông này căng phòng, hình dạng đó nhìn giống một con dao?]

[Anh đừng nói, anh thật sự đừng nói nữa, mồ hôi ướt đẫm rồi các anh em.]

Người đàn ông trong camera gõ lên cửa mấy tiếng, không chiếm được đáp lại thì hơi tức hộc máu đạp cửa hai cái, rất rõ ràng là không nghĩ tới trong nhà không có ai.

Trong mắt Chu Mẫn đều là sợ hãi, hình như người đàn ông này có chuẩn bị mà đến, biết lúc này cô ấy đang ở nhà.

Nhưng mà người nào sẽ biết địa chỉ nhà cô ấy còn có hành tung của cô ấy nữa?

Trong lòng cô ấy đã có đáp án mơ hồ, cô ấy có chút không dám tin tưởng.

“Đại sư, tôi có nên báo cảnh sát hay không?”