Triệu Húc sa sầm mặt mũi dẫn đầu lao vào tiểu khu, vừa đi vừa nói: “Không kịp, tôi sợ bọn họ chạy mất, thủ tục bù lại sau cũng được mà, chắc một trăm phần trăm sẽ không nhầm được đâu!”
Hai người nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ, cũng may lúc bọn họ ra ngoài đã xin chỉ thị, cho dù có bắt nhầm cũng không sao.
“Rầm rầm rầm!”
Sau khi gõ cửa vài cái, một người đàn ông đi dép lê ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa vừa không ngừng đánh điện tử trong tay, đầu cũng không ngẩng thèm ngẩng lên, nói một cách mất kiên nhẫn.
“Ai đó?”
Triệu Húc liếc cái đã nhận ra ngay tài khoản đó, rõ ràng đó chính là tài khoản trò chơi của bạn gái anh ta mà.
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì trong điện thoại đã vang lên một giọng nam.
“Bảo bảo, sao em không nói gì nữa, em thấy trận này anh đánh thế nào, đừng giận mà, lát nữa xong trận anh sẽ mua skin cho em nhé, gọi một tiếng anh cho anh nghe đi.”
Người đàn ông đi dép lê chửi rủa một tiếng sau đó quay đầu gọi: “Bà xã, mau qua đây, gọi một tiếng anh với điện thoại là thằng ngu này sẽ mua skin cho anh!”
Lúc này, một người phụ nữ quấn tạp dề bước từ trong nhà bếp ra, liếc mắt cái đã nhìn thấy ba viên cảnh sát đứng ở cửa, cô ta lập tức sững người.
“Các anh là?”
“Quản làm gì, mau nói trước đi, thằng này nhiều tiền lắm, nếu dụ được nó vậy sau này học phí của con trai chúng ta cũng không cần phải lo nữa!”
Tên đàn ông đi dép lê kéo người phụ nữ tới, kêu cô ta mau nói.
Người phụ nữ ra sức kéo cánh tay anh ta, ra hiệu cho anh ta nhìn ra ngoài, còn thử ngăn cản anh ta lên tiếng.
Triệu Húc cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt này chính là bạn gái của anh ta, sự việc ngay lập tức được xâu chuỗi lại.
Làm sao anh ta còn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa chứ, nếu nói trước khi tới vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng đại sư bói sai, thế nhưng bây giờ tất cả đã rõ rành rành ra trước mắt rồi.
Trương Hưng Nghiệp giơ thẻ công tác ra, lên tiếng nói: “Có người báo cảnh sát tố cáo các người lừa đảo, mời theo chúng tôi về đồn!”
Lúc này, người đàn ông đi dép lê mới bắt đầu sợ hãi, cũng nhận ra Triệu Húc, anh ta hoàn toàn không ngờ người trước mặt này lại là một viên cảnh sát!
“Anh anh anh! Vậy mà anh lại là cảnh sát? Tôi không hề lừa đảo nhé, mấy thứ đó đều là anh tự nguyện mua, không liên quan gì đến tôi hết!”
Người đàn ông đi dép lê kéo Triệu Húc, vội vàng biện minh.
Hai người Trương Hưng Nghiệp cũng nhìn Triệu Húc với vẻ nghi ngờ.
“Được rồi, người bị lừa đó chính là tôi đây, cũng chính tôi tự báo cảnh sát!”
Triệu Húc thấy không giấu được nữa, chỉ đành căng da đầu lên nói lại sự việc một lần.
Không nằm ngoài dự liệu, hai người kia cười nghiêng ngả, miệng không ngừng nói nhục con cá nục, quả thật làm mất hết thể diện của cảnh sát bọn họ!
Cười vẫn hoàn cười, náo vẫn hoàn náo, người vẫn phải bắt đi, hai mươi vạn cũng không phải một con số nhỏ, hoàn toàn đủ để phán tội.