Còn bị thao túng tâm lý, cho rằng bản thân lòng dạ hẹp hòi, mà ngu ngốc cho rằng bọn họ chì là tình bạn đơn thuần.
Sở Yến nói Lý Kiều Kiều chỉ là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, đến công ty của bọn họ thực tập cho nên mới quan tâm cô ta hơn một chút.
Bình thường cô ta cứ hở tí là tới nhà bọn họ ăn cơm, nguyên chủ cũng toàn tiếp đón cô ta bằng đồ ăn ngon, hoàn toàn không ngờ bọn họ sẽ nhân lúc mình không có ở nhà mà vào phòng ngủ của cô tɧác ɭoạи.
Trên gương mặt của Lý Kiều Kiều lóe lên vẻ hoảng loạn, cô ta vội vàng xua tay phản bác.
“Á, không phải không phải, chị đừng có sỉ nhục tôi, anh Sở, anh tin em, em không phải loại người đó, chị ta chỉ đang đố kỵ em thân thiết với anh mà thôi.”
Sở Yến nhíu mày nghĩ ngợi, theo bản năng rút cánh tay ra khỏi lòng Lý Kiều Kiều.
Theo lý mà nói, Nam Tang Ninh sẽ không biết chuyện của bọn họ, vậy làm sao cô biết được cấp trên của anh ta bị hói đầu?
Lẽ nào thật sự đúng như cô nói sao?
Lúc này, Nam Tang Ninh đã thấy bực lắm rồi, cô không muốn đôi co với bọn họ nữa mà trực tiếp đá mỗi người một cước bay ra khỏi cửa, sau đó ném hành lý tồi tàn của mấy người họ ra ngoài.
“Tôi sẽ gửi thỏa thuận ly hôn cho anh, toàn bộ mọi thứ trong nhà đều là tôi mua nên chẳng liên quan gì đến anh hết, anh, ra đi tay trắng hết!”
Nam Tang Ninh nói xong bèn đóng cửa “rầm” một cái, thậm chí không cho bọn họ một cơ hội nói chuyện nào, cô còn thuận tiện rót một tí khí âm sát vào trong cơ thể mấy người này.
Thứ này sẽ khiến bọn họ thường xuyên nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy, ví dụ như quỷ hồn và cực kỳ dễ gặp xui xẻo.
Làm việc gì cũng không thuận lợi!
Nếu không phải bây giờ trong tay cô không có bùa thì cô cũng chẳng lãng phí linh khí để xử lý mấy người này đâu.
Đối phó với mấy người này chỉ nhiêu đây là đủ rồi!
Mẹ Sở bị đá ra ngoài chửi ầm ầm: “Con tiện nhân, cái thứ không biết xấu hổ, vậy mà mày lại dám đối xử với chúng tao như thế, nhà tao xúi quẩy tám đời mới lấy phải loại con dâu như mày!”
Sở Yến cũng rất tức giận, đây là lần đầu tiên anh ta chịu thiệt trước mặt Nam Tang Tinh, cô còn dám đòi ly hôn với anh ta nữa!
Rõ ràng trước đây cô sợ anh ta tức giận nhất, rốt cuộc hôm nay bị làm sao vậy?
Một đám người đập cửa rất lâu nhưng vẫn không có được câu trả lời, còn làm ồn đánh thức hàng xóm xung quanh.
“Này, làm gì đấy! Nửa đêm nửa hôm không ngủ, đập cái gì mà đập, vợ tôi đang mang thai đấy, nếu làm phiền vợ tôi nghỉ ngơi, xem tôi có đánh chết các người không!”
Người đàn ông để trần cánh tay đầy cơ bắp, thoạt nhìn rất không hiền lành.
Sở Yến thấy thế vội vàng khúm núm xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay đây.”
Mẹ Sở và Sở Chiêu Đệ đều không dám đánh một quả rắm nào, thẳng cho đến khi người đàn ông quay vào nhà đóng cửa lại, Sở Yến mới tức giận đá một cước vào tường.