“Mẹ, mẹ đừng nóng, xem con từ từ trừng trị con điếm thối này đây!”
Sở Chiêu Đệ quệt nước mũi, thuận tay vẩy lên cái thảm trải sàn mà nguyên chủ đã chọn lựa tỉ mỉ, khiến Nam Tang Ninh buồn nôn nhíu chặt mày lại.
Lửa giận bốc thẳng lên não cô, bây giờ đồ của nguyên chủ chính là đồ của cô đấy nhé!”
Quả thật không thể nào nhịn được nữa, Nam Tang Ninh nhấc chân đá bay Sở Chiêu Đệ đang lao tới rồi dùng sức túm tóc mẹ Sở, trực tiếp lôi đi nửa mét.
“Bốp bốp bốp!”
Mấy cái tát rất kêu vang lên, gò má của mẹ Sở sưng vù cả lên, nếu nói sau này nguyên chủ bị tính kế phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vậy bà già này cũng đã góp không ít sức vào.
Không tốn một đồng tiền nào vẫn cưới được con dâu về nhà, ngày nào cũng cũng phải nhẫn nhục chịu khó hầu hạ cả một gia đình lớn, còn phải dùng tiền bồi thường của cha mẹ cô để nuôi bọn họ nữa chứ.
Nguyên chủ đúng là xui xẻo, sợ rằng đầu óc cũng bị lừa đá luôn rồi!
Thằng cặn bã Sở Yến phản ứng lại vội vàng quát một tiếng: “Nam Tang Ninh! Cô lại phát điên cái gì nữa! Mau xin lỗi mẹ ngay!”
“Chát!”
Nam Tang Ninh vả một phát vào mặt anh ta.
“Con mẹ nó, câm mồm ngay cho lão tử!”
Sở Chiêu Đệ vừa mới đứng lên đã hoạt động cơ mồm.
“Bốp bốp bốp!”
Nam Tang Ninh trở tay tát liền ba cái.
Sở Chiêu Đệ một tay ôm bụng, một tay ôm mặt, tức đến mức ngũ quan cũng vặn vẹo.
“Dựa vào cái gì mà mày đánh tao, tao có làm gì đâu!”
Nam Tang Ninh cười lạnh: “Thích đánh đấy, thì sao? Cô có ý kiến à?”
“Mày…” Sở Chiêu Đệ tức giận rưng rưng nước mắt.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách im phăng phắc, mọi người đều chỉ dám giận mà không dám nói.
“Có chuyện gì thế này? Á, là chị về rồi à? Chị ơi, chị đừng hiểu lầm, em chỉ thấy hơi buồn ngủ nên vào phòng anh Sở ngủ một lúc thôi, chị đừng hiểu lầm anh Sở nhé.”
Một người phụ nữ mặc váy hai dây bước từ trong phòng ngủ ra, khuôn mặt trắng ởn như người đã chết được ba ngày, cổ áo đã sắp không thể che được hai quả bưởi kia.
Giọng nói này ngọt phát ngấy lên được, hóa ra đây là kiểu mà thằng cặn bã thích sao?
Nguyên chủ có vẻ ngoài rất đẹp nhưng là kiểu người đẹp lạnh lùng thuần khiết, có khả năng vì ngày thường đã cho Sở Yến quá nhiều sự tự tin mới khiến anh ta cho rằng, một sinh viên đại học bước ra từ vùng núi hẻo lánh như anh ta có thể mua được nhà ở một nơi tấc đất tấc vàng như vậy là bản lĩnh của mình.
Nam Tang Ninh đối diện với cô ả cũng không thèm phí lời mà công bằng tát thẳng vào mặt mấy cái, ả bồ nhí ngã dập mông xuống đất, òa khóc hu hu hu.
Nam Tang Ninh bực mình đá một cước qua, cô ả lập tức ngậm mồm, không dám thở ra một câu nào nữa.
Sau đó, cô phủi tay, bình tĩnh lên tiếng.
“Sở Yến, anh tự mình dẫn đám người nhà các anh cút ra thùng rác, hay để tôi ném các người ra ngoài đây?”
Từ lúc Lý Kiều Kiều bước ra ngoài là Sở Yến đã phát hiện ra, hóa ra là vì ghen nên hôm nay mới khác thường như thế, tuy rằng đau lòng Lý Kiều Kiều bị đánh nhưng trước mắt vẫn phải trấn an vợ trước đã.