Chương 8: Giành Thế Chủ Động (5)

Kết hợp nhiều yếu tố, nếu còn do dự sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt, bởi vậy cô dứt khoát nghiến răng hạ quyết tâm.

Nhưng cô vẫn cần một lý do để đối phó với gia chủ nhà họ Lâm.

Một lý do có thể giúp cô hoàn toàn thoát tội, không phải trả giá vì việc gϊếŧ người.

Tuyệt vời nhất là họa tiết trên vòng tay đó quả thực có liên quan đến Thần Bóng Tối.

Lão già là bàn tay vàng của nam chính đã chính miệng nói vậy. Lúc nhắc đến Thần Ánh Sáng là lão ta vô cùng căm phẫn, còn dạy nam chính cách che giấu vòng tay, nói rằng tuyệt đối không thể để người của Giáo Đình nhìn thấy thứ này.

"Nếu không thì tại sao tôi lại đề nghị quyết đấu với hắn?"

Tô Trừng giơ vòng tay lên cao hơn, hài lòng nhìn thấy mọi người xung quanh dồn dập lùi lại.

"Chính là vì nhìn thấy thứ này! Chúng ta đều đội ơn Thần Ánh Sáng miện hạ, tôi quyết không cho phép bất cứ ai công khai đeo loại đồ vật dơ bẩn, báng bổ của hắc ám này!"

"... Không sai."

Lâm Trấn nhắm mắt, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Ông nhìn về phía thi thể, lộ ra vài phần không đành lòng, sau đó nhìn sang hướng khác: "Cô nói đúng, phải nhanh chóng tiêu hủy nó."

Chuyện này vô cùng quan trọng, đương nhiên tính mạng của một mình Lâm Vân không thể so sánh với sự an nguy của cả gia tộc.

Huống chi thiên phú Lâm Vân kém cỏi, tính tình lại quái gở. Tuy Lâm Trấn đã chăm sóc nhiều cho hắn, nhưng tình cảm cậu cháu cũng không được sâu đậm cho lắm.

"Được." Tô Trừng đưa chiếc khăn tay qua: "Đây là vật phẩm ma pháp nguy hiểm, tôi khuyên ngài không nên tiếp xúc trực tiếp."

Thực ra Lâm Trấn vẫn còn chút nghi ngờ, cảm thấy liệu không biết cô có tham lam muốn chiếm lấy vòng tay không. Dù sao thì những món đồ cổ được yểm bùa thế này rất thu hút với các pháp sư.

Bây giờ thấy cô giao ra một cách dứt khoát như vậy, ông lại càng tin tưởng hơn.

Ông hoàn toàn không dám nhận nên thấy vậy chỉ xua tay, bảo cô đặt xuống đất.

Tô Trừng không chút do dự đặt đồ vật xuống, sau đó lùi lại vài bước.

Giây tiếp theo, từ trong vòng tay đó đột nhiên vọt ra một bóng đen tựa như u hồn.

Bóng đen đó mờ ảo không rõ, chỉ miễn cưỡng nhìn ra được hình dáng con người. Lúc này bóng đen đó đang nhe nanh múa vuốt, trông vô cùng phẫn nộ.

"Ngươi!"

Bóng đen quay đầu gầm lên với Tô Trừng: "Ngươi đã hủy hoại tất cả! Ta, ta đã đợi hai ngàn năm, đồ chó săn của Thần Ánh Sáng nhà ngươi! Tín đồ của vị ngụy thần đáng thương, ngu xuẩn kia..."