Cô không hề tức giận vì từ "thách đấu", cũng không tỏ ra khó chịu vì câu nói cuối cùng kia, càng không hề thay đổi ý định.
Tô Trừng cố làm ra vẻ bối rối: "Ý của anh là mười ngày sau anh sẽ đạt cấp bậc sao?"
Lâm Vân nhíu mày.
Đúng là hắn đã nghĩ như vậy. Nhưng hắn lại không thể để lộ linh hồn trong chiếc vòng, đương nhiên không thể tỏ ra tự tin về chuyện này.
"Ha." Tô Trừng cười: "Vậy thì có gì khác biệt đâu?"
Những thiếu niên còn lại nghi hoặc nhìn hai người họ.
"Chuyện gì vậy?"
"Tại sao lại chọn kẻ vô dụng là Lâm Vân chứ? Đến cả Chiến Thị hắn còn chưa đạt tới mà!"
Dựa theo cường độ đấu khí, thể trạng bản thân và sức chiến đấu tổng hợp lại, chiến sĩ được chia thành mười một cấp.
Chiến Thị, Chiến Giả, Chiến Sĩ, Chiến Tướng, Chiến Sư, Đại Chiến Sư, Chiến Tông, Chiến Tôn, Chiến Vương, Chiến Hoàng, Chiến Thánh.
Giữa mỗi cấp bậc lại có chín cấp sao.
Những đệ tử nhà họ Lâm này đều ở độ tuổi mười mấy, tất cả đã được Công Hội Chiến Sĩ chứng nhận đẳng cấp, trở thành Chiến Thị, tức chiến sĩ cấp một, chỉ khác nhau về cấp sao.
Duy chỉ có Lâm Vân là hoàn toàn không có cấp bậc.
Còn Tô Trừng thì sao?
Mọi người đều nhận ra huy hiệu trên ngực cô.
Sương gió cuộn trào, một cây pháp trượng ngắn đặt nghiêng, thân trượng hình xoắn ốc.
Hệ Phong, Ma Pháp Sư Kiến Tập.
Giống như chiến sĩ, ma pháp sư cũng có mười một cấp, Ma Pháp Sư Kiến Tập chính là pháp sư cấp hai.
Giữa pháp sư và chiến sĩ, về cơ bản thì sức chiến đấu và cấp bậc là tương đương nhau. Với tư cách là một pháp sư cấp hai, Tô Trừng nên chọn một chiến sĩ cấp hai làm đối thủ.
Đừng nói là Lâm Vân không có cấp bậc, theo lý mà nói thì ngay cả những người thuộc nhà họ Lâm có mặt ở đây đều không đánh lại cô.
"Cô?"
Lâm Vân không ngờ cô lại làm vậy, không khỏi hoảng hốt: "Tôi vừa mới bị thương!"
Chẳng phải người ở thế giới này đều rất coi trọng danh dự và vinh quang sao?
Cô ỷ mạnh hϊếp yếu như vậy, không sợ bị người đời chê cười à?
Bây giờ hắn không có đấu khí cũng không có ma pháp, toàn thân đau nhức, chiến đấu kiểu gì đây?
Một người bình thường cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết hắn!
"Ồ, không sao cả." Tô Trừng nhún vai: "Tôi không có nhiều yêu cầu như vậy."
Vẻ mặt cô rất ung dung, nhưng thực tế tim đang đập thình thịch vì căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, bàn tay phải giấu sau lưng còn khẽ run rẩy.
Sau đó, giữa những ngón tay đang run rẩy ấy, từng luồng gió đột ngột bốc lên.