Chương 25: Có Muốn Tôi Lau Giúp Không? (2)

Chiếc đuôi dẻo dai mạnh mẽ kia lại quấn lên đùi cô, cố gắng kéo cô qua một lần nữa.

Tô Trừng đưa tay chống trước ngực hắn: "... Anh không cảm thấy bây giờ thời cơ đã không còn thích hợp nữa sao?"

Hai người ở gần trong gang tấc.

Gã ác ma im lặng nhìn cô, đôi mắt xanh băng giá cuộn trào lửa ngầm, như thể muốn khắc ghi hình bóng con người trước mặt vào trong óc.

"Ma pháp sư, cô tên gì?" Hắn trầm giọng hỏi.

Tô Trừng lắc đầu: "Tôi không muốn quen biết anh, cũng không muốn trao đổi tên họ. Thực tế thì tốt nhất là chúng ta đừng nói chuyện nữa."

Gã ác ma trừng mắt giận dữ nhìn cô, rồi cười lạnh một tiếng: "Cô tưởng... Hừ, một con người cỏn con!"

Sợi xích trên cổ đột nhiên lỏng ra vài phần, hắn cũng hồi phục được chút sức lực, liền buông đuôi ra rồi đứng bật dậy.

Cái đứng dậy này tựa như núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, Tô Trừng hoàn toàn bị bao phủ trong bóng của hắn.

Cô không được xem là thấp, thuộc tầm vóc trung bình trong loài người, thế nhưng gã ác ma lại cực kỳ cao lớn, thậm chí cô chỉ đứng đến ngực hắn.

Tô Trừng khoanh tay, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đi thong thả, không tiễn."

Gã ác ma liếc cô một cái, thân hình khẽ động, nhanh như chớp lách qua cửa sổ rồi đột ngột vỗ cánh bay lên, chìm vào màn đêm vô tận.

Tô Trừng lập tức bắt đầu thay đồ rửa mặt, nhanh nhẹn dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp mọi thứ về lại vị trí cũ.

Tiếp theo còn có chuyện phiền phức hơn phải đối phó.

... Gã ác ma này đã trốn thoát khỏi nhà giam của Giáo Đình, sau lưng hắn tự nhiên sẽ có quân truy đuổi, chẳng bao lâu nữa họ sẽ đến đây.

Vài phút sau, trong sân quả nhiên vang lên tiếng huyên náo.

Rất nhanh đã có người đến gõ cửa.

Tô Trừng bước tới. Ngay khoảnh khắc kéo cửa ra, cô nhìn thấy cả một khoảng sân đầy những kỵ sĩ vũ trang đến tận răng.

Họ mặc giáp trụ màu bạch kim, trước ngực có thánh huy hình thập tự tỏa ánh hào quang, một tay cầm khiên, tay kia cầm trường kiếm, chùy gai, rìu ngắn và các loại vũ khí khác.

Trên người những kỵ sĩ này lơ lửng một thứ ánh sáng vàng nhạt, tựa như những lớp màng mỏng bao bọc lấy áo giáp, rồi lại quấn quýt chảy trôi trên lưỡi bén của vũ khí.

Trong màn đêm u tối, chúng giao nhau tạo thành một biển tơ sáng đang chuyển động.

Thánh Kỵ Sĩ của Giáo Đình.

Đội ngũ vô cùng chỉnh tề, không một ai lên tiếng, nhưng một luồng uy thế mãnh liệt vẫn ập thẳng vào mặt.

Người hầu của phủ đệ nhà họ Lâm đứng ở phía xa hơn, hoàn toàn không dám lại gần.