Họ là chủng tộc trường sinh, nghe nói cũng là quyến thuộc của Thần Bóng Tối. Ác ma có thực lực cường hãn, sinh mệnh lực dồi dào, khi còn nhỏ cũng đã có sức chiến đấu cực cao.
Tuy nhiên, khả năng kháng Quang Minh Thánh Thuật lại khá kém.
Dĩ nhiên, cũng phải là thánh chức giả cấp trung hoặc cao mới có đủ sức giao chiến với ác ma cao cấp.
"Tôi cũng cần... cô."
Người đàn ông lại hít một hơi, rồi giật tung thắt lưng bằng một tay.
Chiếc đuôi dài linh hoạt và dẻo dai kia bỗng giật mạnh một cái trong không trung, sau đó quấn chặt lấy eo Tô Trừng, kéo cô về phía trước.
Cô ngã ngồi lên cặp đùi rắn chắc của hắn.
"Tôi mệt rồi. Cô tự làm đi, ma pháp sư."
"Khoan đã!"
Tô Trừng đưa tay chặn trước ngực hắn.
Da hắn nóng rẫy, hơi nóng hừng hực phả ra. Dù cách một lớp vải thì cô vẫn cảm nhận được rất rõ, gần như muốn làm bỏng ngón tay cô.
Rất khó để thấy được tung tích của ác ma ở Bắc Đại Lục.
Bởi vì đây là một vùng đất nằm dưới sự kiểm soát của Giáo Đình, họ nghiêm cấm quyến thuộc của Thần Bóng Tối đặt chân đến nơi này.
Huống hồ là một nơi như thành Kim Phách, nơi có cả một thần điện lớn của Giáo Đình, với các thánh chức giả đóng giữ toàn là cao thủ.
Trong số đó, chắc chắn không chỉ có một hai người có khả năng cảm nhận và truy lùng hơi thở của ác ma.
Các thần điện lớn đều có trận pháp dịch chuyển, nghe nói còn kết nối thẳng đến Thành Thánh của Giáo Đình, chỉ trong vài phút là có thể gọi đến một đám cường giả tuyệt thế.
Thậm chí nếu cần thiết, họ có thể triệu hồi cả các thần dưới trướng của Thần Ánh Sáng từ Thần Vực.
Tô Trừng không biết câu chuyện về nữ phụ ác ma trong tiểu thuyết. Cô không biết cô ta đến Bắc Đại Lục để làm gì, làm sao bị người của Giáo Đình bắt được, rồi lại trốn thoát ra sao.
Có lẽ chương sau có viết, nhưng do cô đọc nhảy chương nên không thấy.
Nhưng cô biết rằng sau khi Lâm Vân dan díu với nữ phụ, hắn đã chuốc phải một chuỗi phiền phức.
"Anh cần phải quan hệ với người khác, tôi hiểu rồi." Tô Trừng hỏi: "Nhưng tại sao lại đến nhà tôi? Tại sao lại tìm tôi?"
Gã ác ma tựa vào tường thở dốc: "Trên người cô có một luồng hơi thở nào đó. Tuy rất yếu, nhưng tôi vẫn vô thức dịch chuyển đến đây. Đây cũng là lần đầu tôi đến lục địa của loài người, tôi muốn chọn một người không đến nỗi quá tệ."
Tô Trừng: "?"
Trên người cô?
Cô đã lục tung mọi túi áo, chắc chắn chiếc vòng tay không có trên người cô!