"Đồ bỏ đi như mày! Đúng là làm mất mặt nhà họ Lâm chúng ta!"
"Chẳng phải chỉ bị va chạm một chút thôi sao? Sao lại làm ra cái vẻ sắp chết thế kia?"
"Gia chủ đã cho mày bao nhiêu dược liệu quý hiếm như vậy, mà đến cả đấu khí mày cũng không ngưng tụ nổi, thể trạng thế này còn thua cả đám bán rau ngoài chợ nữa."
Tô Trừng bị đánh thức bởi những tiếng chửi rủa.
Cô mơ màng mở mắt, nhận ra mình đang đứng giữa một sân vườn.
Xung quanh cây cối um tùm, xanh mướt. Phía trước là con đường lát đá ẩn hiện sau những khóm hoa, cuối con đường không ngừng vọng lại đủ loại âm thanh huyên náo.
Ở ngã rẽ có mấy thiếu niên, có nam có nữ, tất cả đang vây quanh một thiếu niên ngồi bệt dưới đất, không ngừng chế nhạo hắn.
Thiếu niên đó khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người gầy gò, dung mạo thanh tú. Lúc này, sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, miệng vẫn không ngừng ho khan.
Tô Trừng: "?"
Không phải mình đang ngủ trưa ở nhà sao? Sao lại đến cái nơi quái quỷ này rồi?
"Này! Có người đến kìa!"
Đám thiếu niên lần lượt quay đầu lại. Khi phát hiện Tô Trừng đang đứng bên đường, vẻ mặt bọn họ lập tức thay đổi.
"Tô tiểu thư." Một tên trong số đó cười toe toét chào hỏi cô: "Để tiểu thư chê cười rồi, tên Lâm Vân này là kẻ vô dụng nổi danh trong tộc chúng tôi."
Tô Trừng chớp chớp mắt: "Lâm Vân?"
Ngôn ngữ bọn họ nói không phải thứ tiếng cô quen thuộc, nhưng cô lại có thể hiểu được một cách trôi chảy, thậm chí còn theo bản năng đáp lại bằng chính thứ ngôn ngữ đó.
"Đúng vậy." Một thiếu niên khác thở dài: "Tô tiểu thư mới tới nhà chúng tôi, chắc là chưa nghe nói đến."
Tô Trừng nhìn về phía thiếu niên đang ngồi dưới đất.
Hắn cúi gằm đầu ngồi đó, đôi mắt vô hồn. Vài giây sau, trên mặt hắn bỗng hiện lên một vẻ kỳ quái xen lẫn ngơ ngác.
Thiếu niên từ từ đưa tay lên, gắng sức lau đi vết máu bên khóe miệng.
Trên cổ tay hắn đeo một chiếc vòng mảnh bằng đá Obsidian, lúc này viên đá đó đang lặng lẽ biến đổi do dính phải máu tươi.
Chính giữa sợi dây là một mặt ngọc màu xám xỉn, trên mặt ngọc từ từ hiện ra một hoa văn phức tạp đầy quỷ dị.
Động tác của thiếu niên khựng lại, cả người cũng sững sờ.
Tô Trừng cạn lời.
Đây chẳng phải là cảnh kinh điển, máu kích hoạt bảo vật đặc biệt sao!
Xem ra ông lão là bàn tay vàng ở trong vòng tay đã bắt đầu đối thoại với nam chính rồi.
Đúng vậy, nam chính.