Chương 5: Bệnh cũ

Bệnh cũ?

Trước kia sao nàng không biết Giang Lan Dạ lại có cái tật nói ngất là ngất như vậy.

Xem ra là trong ba năm nàng rời đi mới phát sinh.

Tống Nghi dè dặt gật đầu, khẽ hỏi: "Vậy... nô tỳ bây giờ..."

Tào công công chỉ đành nói: "Ngươi hãy về trước đi, quay lại Hoán Y Cục thu dọn đồ đạc, đợi bệ hạ tỉnh lại, e là vẫn còn muốn gặp ngươi."

Tống Nghi không nói hai lời liền rời đi.

Nàng chạy một mạch về Hoán Y Cục, đám cung nữ trong viện thấy nàng trở lại, ai nấy đều từng người giở giọng nói: "Không phải được bệ hạ để mắt tới à? Sao lại quay về rồi?"

"Chắc là bị bệ hạ chê rồi, mang cái khăn che mặt, e là mặt mũi xấu xí lắm."

"Nhưng mà cái người này rốt cuộc là đến Hoán Y Cục từ lúc nào? Ta chẳng có chút ấn tượng gì cả, giống như đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy."

Tống Nghi không để ý đến bọn họ, lúc này còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Nàng mới ở đây hai ngày, quản sự cung nữ cho nàng hai bộ váy áo, đều là đồ mặc thường ngày để thay đổi, ngoài ra chẳng có gì cả, nghèo đến mức đáng thương.

Nàng vừa cúi đầu định bước vào phòng, rồi chợt hỏi: "Trong các ngươi ai có phấn thoa mặt, có thể cho ta mượn một chút?"

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, một tiểu cung nữ tính tình rất tốt đáp: "Dùng của ta đi, ở trong hộp kia kìa."

"Đa tạ!"

Tống Nghi múc đầy một thùng nước lạnh băng, do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng một cái cởi sạch y phục, cả người ngâm mình vào làn nước lạnh thấu xương.

Để thật sự khiến bản thân sinh bệnh, nàng cố chịu đựng thật lâu, đến khi tứ chi tê cứng không còn cảm giác mới run rẩy đứng dậy, mặc lại y phục.

Sau đó nàng cầm bút chấm vào hộp phấn, vẽ lên mặt một mảng vết bỏng lớn, để trông chân thật hơn, nàng còn dùng mực đen viền quanh mép vết thương.

May mà từng học qua đôi chút hội họa, vết bỏng nàng vẽ ra không đến nỗi giả tạo, tuy không qua nổi nếu ngắm kỹ lưỡng, nhưng cũng đủ để qua mắt.

Làm xong tất cả nàng lại đeo khăn che mặt, thu dọn đồ đạc, rời khỏi Hoán Y Cục.

Đêm xuống, trong Kim Loan điện.

Giang Lan Dạ chậm rãi mở mắt, dần thích nghi với ánh nến trong điện.

Ánh sáng quá chói, một lúc sau, y nhíu mày không vui: "Tắt hết nến đi."

Tào công công vội vàng cắt hết tim nến, chỉ để lại một ngọn nhỏ trên bàn, trong điện lập tức tối om càng thêm âm u lạnh lẽo.

Giang Lan Dạ xưa nay không thích ánh sáng, ba năm nay đã thành thói quen.

"Thái y nói sao?" Y khàn giọng hỏi.