Chương 20: Thật xấu hổ không chịu nổi

Tống Nghi rất nhanh đã ngủ say.

Giang Lan Dạ mãi đến khi tóc khô hoàn toàn mới nằm xuống.

Ban đầu y cũng không định ngủ, nhưng hai ngày liền không được nghỉ ngơi yên ổn, giờ này cơn buồn ngủ như sóng trào kéo đến.

Giang Lan Dạ không chống cự, chậm rãi nhắm mắt.

Một giấc ngủ say, tỉnh ra đã thấy ánh mặt trời chan hòa.

Giang Lan Dạ mở mắt, vừa ngồi dậy, Tào công công bên ngoài đã vội vàng xông vào, miệng kêu khổ: "Bệ hạ, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Hôm nay y vậy mà dậy trễ hơn thường lệ nửa canh giờ.

Nếu không phải vì thương y ngày thường mệt mỏi, ông ấy đã sớm vào đánh thức. Nhưng dù biết hành vi tự tiện không gọi dậy có thể bị phạt, ông ấy vẫn cắn răng chờ thêm nửa canh giờ.

Giang Lan Dạ hiếm khi có chút mờ mịt, đứng dậy, tùy ý để ông ấy bận rộn giúp y mặc triều phục.

Ở nơi ánh sáng ngược lại, Tống Nghi vẫn còn gục đầu trên bàn, có lẽ ánh nắng chiếu vào mắt, một bàn tay nàng che lấy nửa mặt, hai quyển sách cũng lệch sang một bên, nhìn như muốn chui cả người vào đó.

Giang Lan Dạ liếc nhìn, phát hiện hai quyển sách kia dường như bị nhăn, liền nói: "Gọi nàng dậy."

Tào công công sững người, lúc này mới phát hiện trong tẩm điện còn có người khác.

Ông ấy vội đi tới, thấp giọng gọi: "Tống thải nữ, tỉnh dậy nào."

Hiếm có khi bệ hạ tỉnh rồi, nàng vẫn chưa dậy.

Tống Nghi khẽ cử động, miễn cưỡng ngẩng đầu.

Dù ngủ say đến đâu, chiếc khăn che mặt vẫn chưa rơi.

Nàng định đứng dậy, lại đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng "ối".

Tào công công ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Tống Nghi thật không biết nên hình dung tình cảnh của mình thế nào, đơn giản mà nói, từ cổ trở lên còn động đậy được, còn lại đều tê cứng. Nàng chỉ có thể ngẩng đầu, đáng thương cực kỳ mà nói: "Toàn thân đều tê rần..."

Tay chân đều cứng ngắc, cả người như có đàn kiến bò, không thể động đậy.

Giang Lan Dạ liếc nhìn sang hai quyển sách, giữa mày khẽ nhíu.

Tống Nghi cũng đã nhận ra điều không ổn, chỉ thấy trên một quyển sách, mặt giấy ướt một mảng lớn.

Khăn che mặt này là vải sa, quả thật không ngăn được nước miếng.

Thật xấu hổ không chịu nổi.

Mong rằng quyển này không phải là sách quan trọng.

Nàng cố gắng cử động tay, run rẩy nhấc quyển sách lên.

Bên trong chi chít bút phê của Giang Lan Dạ.

Nhìn dáng chữ, hẳn là bản y cực kỳ trân trọng, nếu không cũng chẳng đọc kỹ đến vậy.

"Bệ hạ..."

Nàng còn muốn chống đỡ mà giải thích: "Thần thϊếp không phải cố ý, hôm nay nhất định sẽ khôi phục nguyên dạng, trả lại cho bệ hạ, chỉ xin bệ hạ thứ tội."