Chương 1: Lại lần nữa xuyên qua

Hoàng cung, trong Hoán Y Cục.

Tống Nghi mang khăn che mặt, đang run lẩy bẩy dốc sức vò giặt y phục trong chậu.

Hôm nay là ngày thứ hai nàng xuyên sách tới đây, cũng là lần thứ hai nàng xuyên sách!

Lần trước là cách đây ba năm.

Khi đó nàng xuyên thành nữ nhân duy nhất bên cạnh bạo quân đương triều Giang Lan Dạ, ngày ngày bị y giam trong Kim Loan điện.

Trong đầu bất chợt xuất hiện một hệ thống, nhiệm vụ hệ thống giao cho nàng là trở thành bạch nguyệt quang không thể thay thế trong lòng bạo quân.

Thế nhưng Giang Lan Dạ tính tình âm trầm, lãnh khốc vô tình tựa như một ngọn núi băng.

Vì muốn trở về hiện đại, Tống Nghi ngày ngày si mê dây dưa bên y, dạy y biết vui giận hờn ghen, biết yêu hận ly biệt, khiến y hoàn toàn say đắm nàng, còn phong nàng làm Vân quý phi.

Từ đó núi băng tan chảy. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng không từ mà biệt, dứt khoát trở về hiện đại.

Tưởng rằng mọi chuyện đã chấm dứt, nàng sống cuộc đời thư thái ở hiện đại được ba năm, ai ngờ đúng hôm qua lại vô duyên vô cớ xuyên trở về!

Tống Nghi không biết tình hình trong cung bây giờ ra sao, không biết sau khi nàng rời đi, phản ứng của Giang Lan Dạ thế nào, hậu cung có nạp thêm mỹ nhân mới hay không?

Nhưng nàng chỉ chắc một điều rằng bạo quân nhất định đã hận nàng thấu xương.

Có lẽ bạch nguyệt quang sau ba năm mòn mỏi tìm kiếm, đã biến thành hắc nguyệt quang trong lòng Giang Lan Dạ.

May mắn là khi xuyên về, nàng đang ở Hoán Y Cục.

Nàng sợ các cung nữ bên cạnh nhận ra dung mạo giống hệt quý phi ba năm trước, liền lấy cớ bệnh phong hàn, mang khăn che mặt.

Việc cấp bách bây giờ là phải tìm cách trở lại hiện đại lần nữa.

Nếu để bạo quân phát hiện nàng còn tồn tại, chỉ sợ sẽ tan thành tro bụi.

Đang nghĩ đến đây, tiếng giặt áo bên cạnh bỗng dừng lại, ngay sau đó, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tham kiến bệ hạ."

Tống Nghi: "..."

Động tác giặt áo dừng lại, toàn thân nàng cứng đờ.

Một tràng bước chân thong thả vang lên, kế đó, một đôi giày rồng màu vàng rực xuất hiện ngay trước mắt nàng.

Nàng cứng cổ, cố nén run rẩy toàn thân, từ từ ngước lên.

Giang Lan Dạ mặc long bào, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng.

Ba năm không gặp, ánh mắt của y càng thêm lạnh lẽo vô tình.

Y chăm chú nhìn hàng mày và đôi mắt lộ ra của Tống Nghi, tựa như rắn độc đang săm soi con mồi, ánh mắt lướt qua từng tấc một, cảm giác lạnh buốt như triều cường dâng tới.