Khương Ninh không tiếp tục tranh luận với Giang Nghiên về vấn đề này, cô cắn môi, hai tay vô thức vuốt ve nhau, biểu hiện giống như một người đang lo lắng hoảng loạn.
Một người bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh chị gái đang mất tích mà lại nghe thấy có người bị gϊếŧ, chắc chắn sẽ hoang mang lo sợ người bị hại chính là chị gái mình.
Tuy rằng Khương Ninh đã biết chắc rằng Phương Hâm đã chết, nhưng cô cần diễn cho ra dáng một người chưa biết gì cả, tránh bị người khác nghi ngờ.
Từ phía xa Khương Ninh đã nhìn thấy một đám người đang vây xung quanh vị trí cô vứt xác lúc trước. Bên trong hầu hết là cảnh sát đã đến đây khi có người báo án, còn lại là vài người dân đến đây để hóng chuyện.
Dây cảnh báo màu vàng đã quây lại một vùng xung quanh hiện trường, ngăn mấy người dân đến hóng chuyện ở bên ngoài, không cho bọn họ nhìn thấy thi thể.
Khương Ninh đi theo mấy người Giang Nghiên đến, cho nên cô cũng có thể theo vào.
Khương Ninh chẳng cần xem cũng biết đây là thi thể của ai.
Giang Nghiên đi đầu tiên, anh chỉ liếc mắt nhìn qua thi thể một cái là nhận ra thân phận của người chết, chính là người mất tích mà bọn họ đang tìm kiếm.
Đây chính là thi thể của Phương Hâm.
Khương Ninh đi phía sau ba người bọn họ, cũng là người cuối cùng nhìn thấy thi thể.
Cảm xúc mà cô ấp ủ cả đoạn đường, cuối cùng cũng đến giây phút bùng nổ.
Khương Ninh đẩy người phía trước ra, bước chân mềm nhũn đi về phía trước suýt chút nữa thì ngã quỵ.
Giang Nghiên nhanh tay đỡ lấy cô, anh chưa kịp rút tay về thì Khương Ninh đã quỳ xuống, muốn nhào qua chiếc vali đang đựng cỗ thi thể kia.
Nước mắt của Khương Ninh rơi trên mu bàn tay của Giang Nghiên, giọng cô run rẩy nói: “Chị… Chị ơi… Em đến muộn rồi! Tại sao chị lại thành ra nông nỗi này…”
Khương Ninh vươn tay muốn chạm vào thi thể của Phương Hâm, nhưng bàn tay cô đã bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy: “Không được đυ.ng vào thi thể, nếu không sẽ phá hư chứng cứ.”
Giọng Giang Nghiên lạnh nhạt vang lên bên tai làm Khương Ninh nhịn không được rùng mình một cái.
Trong trường hợp đau lòng như thế này, anh vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh lý trí đó, dường như toàn bộ diễn xuất của cô đều không khơi dậy được chút lòng thương hại nào nơi anh.
Khương Ninh ngước đôi mắt đỏ hoe lên, chạm phải đôi mắt sắc lẹm của Giang Nghiên.
Bàn tay anh ấm áp là thế, vì sao đôi mắt lại lạnh lẽo đến vậy?
Giây phút này, tính hiếu thắng bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng Khương Ninh.