Tuyết Nguyệt công chúa nghe tin này, vội vã phái người đi tìm Tống Vân Chi, sợ nàng gặp phải thích khách.
Tống Vân Chi vội vã từ trong phòng bước ra, vẻ mặt nghi ngờ: "Công chúa, đã xảy ra chuyện gì?"
"Trong cung có thích khách trà trộn, chúng ta cứ về tẩm cung trước đã." Tuyết Nguyệt nghiêm mặt nói.
Tống Vân Chi gật đầu: "Được."
Mãi đến chập tối, động tĩnh trong cung mới lắng xuống, Tống Vân Chi ngồi xe ngựa rời cung.
"Chủ tử, đã tra rõ rồi, là Nhị hoàng tử Thẩm Lệ, Tống cô nương trong tình thế cấp bách lấy đá đập vào đầu hắn, hiện hắn vẫn đang hôn mê."
Ánh mắt Thẩm Lâm Uyên âm trầm quét qua: "Nàng đâu?"
Biết Thẩm Lâm Uyên hỏi ai, Ám Ảnh lập tức đáp lời: "Tống cô nương đã rời cung rồi, không ai nghi ngờ nàng, dù sao cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối."
"Chủ tử, có cần xử lý Nhị hoàng tử..." Ám Ảnh đưa tay làm động tác cắt cổ.
Thẩm Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng: "Bỏ cái thói hở ra là chém chém gϊếŧ gϊếŧ của ngươi đi, muốn hù chết ai hả."
Ám Ảnh nhất thời im lặng, hắn là sát thủ, không gϊếŧ người thì làm gì?
Chủ tử thay đổi rồi, không thích gϊếŧ người nữa.
"Đã hôn mê rồi, vậy thì để Nhị đệ tốt của ta ngủ thêm một thời gian nữa đi."
"Vâng!"
"Phế hắn đi." Giọng nói trầm thấp của nam nhân lại một lần nữa vang lên.
Ám Ảnh theo bản năng kẹp chặt hai chân, hiểu ý: "Vâng, chủ tử!"
Tống Vân Chi không hề lo sợ Nhị hoàng tử tỉnh lại, một là hắn trúng mê dược của nàng nên tạm thời chưa thể tỉnh lại được, hai là cho dù tỉnh lại, đối phương cũng không dám vạch trần, dù sao thể diện vẫn quan trọng hơn.
Chuyện trêu ghẹo nữ tử này một khi bị phanh phui, thì hắn sẽ bị coi là kẻ vô đức bất xứng vị, cái vị trí cao quý kia nói thế nào cũng không đến lượt hắn.
Vì có ý muốn gả Tống Vân Chi cho Tam hoàng tử, số lần Thái hậu triệu kiến Tống Vân Chi cũng nhiều hơn, mỗi lần còn chưa nói được hai câu, liền lấy cớ mệt mỏi để hai người họ ở riêng với nhau.
Đông Cung, Ám Ảnh quỳ một gối dưới đất, trên trán lấm tấm mồ hôi hạt đậu.
"Chủ tử, Thái hậu ban hôn cho Tống cô nương và Tam hoàng tử rồi."
Nam nhân đứng bên cửa sổ, xuyên qua những tán cây thưa thớt, ánh mắt lạnh băng nhìn ra bên ngoài.
Thảo nào nàng lâu như vậy không đến, hóa ra là có người khác.
Ha...
Thẩm Lâm Uyên cười khẩy, khẽ "bốp" một tiếng đóng sập cửa sổ.
"Chủ tử, có cần thuộc hạ mời Tống cô nương đến đây không?" Ám Ảnh nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Lâm Uyên lạnh mặt: "Mời cái gì mà mời, ngươi thân với nàng lắm à? Cút ra ngoài."
Mắt Ám Ảnh sáng ngời, đột nhiên cảm thấy chủ tử như vậy mới đúng là dáng vẻ bình thường, lạnh lùng, không nói tình cảm, bảo hắn cút.
Bên ngoài, Đến gần Đông Cung, Đại Cam chạy đến chân Tống Vân Chi, kêu meo meo.
Thẩm Việt nhíu mày: "Mèo hoang ở đâu ra?"
Hắn vươn chân định đá, Tống Vân Chi lập tức ôm mèo vào lòng, dịu dàng vuốt ve đầu nó.
"Tam hoàng tử, nó chỉ là một con mèo."
"Mấy con mèo hoang không ai chăm sóc này đều rất bẩn, Tống cô nương mau chóng bỏ xuống đi." Tam hoàng tử căng mặt khuyên nhủ, ánh mắt không vui nhìn Đại Cam.
Tống Vân Chi lấy đồ ăn từ túi tiền đeo bên hông đút cho mèo, thản nhiên đáp: "Thần nữ thích."
"Nếu ngươi thích, sau này bổn cung sẽ sai người chuyên đi tìm mèo quý hiếm cho ngươi." Thẩm Việt nhẹ giọng dỗ dành.
Hắn vẫn rất hài lòng với Tống Vân Chi, tài mạo không chê vào đâu được, sau này phụ thân nàng cũng có thể ủng hộ hắn.
"Đừng đi về phía trước nữa, phía trước là Đông Cung." Thẩm Việt lên tiếng gọi: "Nơi đó không phải chỗ tốt."