Chương 50: Kiểu này bện thế nào vậy

Nhìn Hạ Thanh Nịnh chậm rãi đi đến, mặc dù mặc quần áo lao động tối màu, nhưng mặt thật sự đẹp, kiểu tóc lại mới lạ, cho dù là quần áo vải thô cũng không che giấu được hết vẻ đẹp của cô.

Hai thanh niên choai choai còn đang rửa mặt đều nhìn đến trợn tròn mắt.

Hạ Thanh Nịnh đi đến, vừa hay đứng ở bên cạnh Hà San San, hai người đứng một chỗ, đều là chải kiểu tóc hai bím, mặc dù Hà San San cột dây lụa màu đỏ, nhưng bím tóc xẹp, còn dính sát da đầu, cứng nhắc như hai con cá mè đang hộc máu.

Mà tóc Hạ Thanh Nịnh phồng lên, bện rất đẹp, ôm lấy mặt, nhìn dịu dàng.

Từ “bắt chước bừa” bị Hà San San phát huy đến vô cùng tinh tế.

Dáng dấp không đẹp như người ta thì thôi, ngay cả tóc cũng không bằng.

Nhìn kiểu tóc đẹp của Hạ Thanh Nịnh, lại nhìn hai đuôi sam của mình, mặt Hà San San xụ xuống, hừ! Cô chính là cố ý đến làm cô ta khó chịu.

“Kiểu này bện thế nào vậy? Trước kia chưa thấy cô bện qua.”

Mấy cô vợ trẻ đều cảm thấy hứng thú với kiểu tóc của Hạ Thanh Nịnh, không nhịn được khen ngợi.

“Mấy ngày trước học với người trong xưởng!” Hạ Thanh Nịnh thuận miệng tìm cơ, thoải mái cười đáp.

Dáng dấp cô xinh đẹp, cười rộ lên lại càng đẹp, ánh mắt mọi người đều vô thức để trên người cô, không chia cho Hà San San lấy một cái.

“Đẹp mắt thì làm được gì, lỏng lẻo, chạy hai cái là rơi.” Hà San San bĩu môi, cố ý giả bộ xem thường.

“Đừng để ý đến cô ta, tôi thấy cô ta chính là ghen ghét.” Mạch Miêu không cho Hà San San mặt mũi, nói trúng tim đen, sau đó nhìn sang Hạ Thanh Nịnh.

“Lần trước không phải cô nói muốn dạy tôi bện sao? Có phải quên không?”

“Không phải, chờ tôi tan làm, cô đến tìm tôi, tôi dạy cho cô.” Hạ Thanh Nịnh nói.

“Vậy buổi tối tôi qua.” Mạch Miêu nhìn bím tóc Hạ Thanh Nịnh, vẻ mặt hâm mộ.

“Được.” Hạ Thanh Nịnh gật đầu đồng ý.

“Mạch Miêu, cô học xong đừng quên dạy cho chúng tôi nhé.” Đám mấy cô vợ trẻ cũng cảm thấy hứng thú.

“Không vấn đề gì.” Mạch Miêu thoải mái nói, sau đó nghiêng đầu nhìn qua Hà San San: “Có máy người vừa rồi không thích, tôi thấy cũng đừng học.”

“Vốn dĩ tôi cũng chẳng định học.” Hà San San trợn mắt, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ai mà thèm.”

Nói xong bưng chậu kiêu ngạo quay về.

“Không dạy cô ta, tức chết cô ta.” Mạch Miêu ở sau lưng cô ta nói, sau đó quay sang Hạ Thanh Nịnh.

“Cô đừng sợ cô ta, về sau cô ta dám bắt nạt cô, tôi giúp cô mắng cô ta!”

Hạ Thanh Nịnh gật đầu cười, cảm thấy tính cách cô nhóc này thật đáng yêu.

Rửa mặt xong, Hạ Thanh Nịnh cầm chậu về nhà, thấy Lục Kinh Chập đã dậy, anh mặc áo sơ mi trắng, quần quân phục, dây lưng màu nâu khiến eo anh càng thêm hữu lực.

Trong lòng Hạ Thanh Nịnh không nhịn được khen ngợi: “Người đàn ông này không chỉ có gương mặt đẹp trai, dáng người cũng tốt đến nghịch thiên, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài, tiêu chuẩn đại thần.”

Chỉ thấy anh từ trong phòng đi ra, đưa tay xắn áo sơ mi, theo đó cánh tay cường tráng dần dần lộ ra.

Anh đi đến bên người Hạ Thanh Nịnh, cầm lấy chậu trên tay cô, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt, giống như nghĩ đến điều gì, hỏi.

“Khi nào cô được nghỉ?”

Hạ Thanh Nịnh lấy lại tinh thần, đáp: “Chủ nhật.”

“À!” Lục Kinh Chập lên tiếng: “Vậy thì chủ nhật về nhà cô đi.”

Hạ Thanh Nịnh một lúc lâu mới kịp phản ứng, anh đây là muốn cùng mình về nhà ngoại, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì tất cả người trong thôn nhà mẹ đẻ nguyên chủ đều cho rằng cô gả cho Lục Lập Đông, bây giờ “Chú em chồng” lại đi về với mình, sẽ bị người ta đủ loại nghi kỵ.